Chương 5 Mặt đỏ như vậy
- Giang Mộ Tranh không ngờ Hoắc Từ Dịch lại trắng trợn như vậy, sực nhớ đến Lương Khả Khả một lát sẽ đến, cô càng vùng vẫy tợn hơn.
- “Mặt cô đỏ như vậy, để tôi kiểm tra xem người cô có nóng không, có phải bị sốt không.”
- Hoắc Từ Dịch mặt không biến sắc, lí lẽ hùng hồn.
- “Tránh ra!”
- Giang Mộ Tranh cảnh cáo Hoắc Từ Dịch, dùng sức nắm chặt lấy tay của Hoắc Từ Dịch, dù cô biết không chống cự lại được nhưng vẫn dùng sức.
- Giờ thì hay rồi, Hoắc Từ Dịch không chỉ trên người nóng ran, do sự phản kháng của Giang Mộ Tranh, bây giờ trong lòng cũng nổi nóng luôn.
- Tiếng bước chân vang đến từ hành lang, biểu cảm trên mặt Giang Mộ Tranh ngày càng khó coi.
- “Hoắc Từ Dịch! Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh còn tiếp tục nữa, tôi sẽ liều mạng với anh, chúng ta sẽ chết chung trong phòng thí nghiệm này.”
- Hoắc Từ Dịch bỗng có chút hốt hoảng, tính tình của Giang Mộ Tranh ôn hòa, cho dù trước kia giữa hai người họ có mâu thuẫn, cô cũng ít khi nổi giận.
- Lần cuối cô gọi anh với giọng điệu bi thảm như vậy là khi nào?
- Trong lúc Hoắc Từ Dịch mất tập trung, Lương Khả Khả đã đến trước cửa.
- Giang Mộ Tranh quần áo xốc xếch, tay của Hoắc Từ Dịch vẫn còn trong quần áo cô, người đàn ông vén chiếc áo blouse trắng cô lên, để lộ làn da trắng ngần ở phần eo, thấp thoáng vẫn có thể thấy được áo lót màu nhạt ở bên trong.
- “Phịch!”
- Giang Mộ Tranh đá mạnh vào chân Hoắc Từ Dịch, cú đá khiến người đàn ông loạng choạng, lúc này cô mới thoát khỏi được.
- Khó khăn lắm mới thoát khỏi sự khống chế, Giang Mộ Tranh vội quay lưng sửa sang lại quần áo, gài nút áo lại.
- “Từ Dịch!”
- Lương Khả Khả khó khăn lắm mới nhìn thấy hai người trốn ở trong góc, sau khi kêu to tên của người đàn ông liền vội vàng chạy tới.
- “Ừm.”
- Hoắc Từ Dịch thấp giọng trả lời Lương Khả Khả, ánh mắt vẫn không rời khỏi Giang Mộ Tranh.
- Cho đến khi giọng nói của Lương Khả Khả gợi lên ý thức của Hoắc Từ Dịch.
- Hoắc Từ Dịch cúi đầu nhìn người phụ nữ hao tốn tâm sức để ở lại bên cạnh anh: “Sao?”
- Lương Khả Khả không cần nghĩ cũng biết sở dĩ Hoắc Từ Dịch xuất hiện ở đây chắc chắn là vì Giang Mộ Tranh, quả nhiên bắt gặp con tiện nhân này ở phòng nghiên cứu.
- “Em kêu anh nhiều lần anh cũng không trả lời, người ta có chút nóng lòng.”
- Khi Lương Khả Khả nói lời này, Giang Mộ Tranh đúng lúc chỉn chu gọn gàng, quay người lại nhìn hai người ở đối diện.
- Giang Mộ Tranh tỏ ra bình thản, hoàn toàn không nhận ra cô vừa bị người đàn ông đè ở dưới thân không thể phản kháng, bầu ngực nửa hở quần áo xốc xếch.
- “Không đâu.”
- Hoắc Từ Dịch cố tình nhìn về phía Giang Mộ Tranh.
- Sau đó bỗng bật cười, ôm lấy vòng eo của người phụ nữ, trao một nụ hôn sâu nóng bỏng.
- Lương Khả Khả đã rất lâu không được Hoắc Từ Dịch hôn, bị anh quyến rũ như vậy khiến cô mềm nhũn cả chân, ngã vào lòng Hoắc Từ Dịch.
- Giang Mộ Tranh nhìn hai người liền cảm thấy ghê tởm, trong lòng cảm thấy mình còn ở lại nữa sẽ phải xem bức tranh xuân cung sống.
- “Nếu bạn gái của chủ tịch Hoắc đã đến, vậy hôm nay cứ tự nhiên tham quan, tôi đi trước đây...”
- “Bên đây đều là những thứ không quá nguy hiểm, các người làm theo yêu cầu đừng chạm bậy bạ là được.”
- Lần này Hoắc Từ Dịch vốn muốn xem vẻ thê thảm thân bại danh liệt nợ nần vướng thân của Giang Mộ Tranh, nhưng bây giờ anh đột nhiên thay đổi ý định.
- “Đi cái gì? Người yêu của tôi cũng muốn tham quan phòng nghiên cứu này với tôi, bác sĩ Giang đang có ý đuổi người đi sao?”
- Đuổi người? Cô nào dám?
- Bản lĩnh đùa bỡn người của nhà họ Hoắc, cô biết rõ hơn ai khác.
- “Vậy xin mời chủ tịch Hoắc.” Giang Mộ Tranh đưa tay về phía trước khẽ cúi đầu, đó là một cử chỉ vô cùng ti tiện.
- Hoắc Từ Dịch cười khẩy một tiếng, ôm Lương Khả Khả đi ở trước mặt Giang Mộ Tranh.