Chương 2 Một mực bám víu không buông
- Người bên kia đầu dây rõ ràng hơi khựng lại, sau đó lại vang ra một tiếng cười nhẹ.
- Tiếng cười nhẹ này khiến Giang Mộ Tranh có chút không vui.
- “Không biết anh Hoắc đã nghĩ ra chưa?”
- “Chuyện gì?”
- “Đừng để những con ong bướm của anh đến bệnh viện gây sự với tôi nữa. Mệt mỏi lắm! Ba năm nay, tôi chưa từng làm phiền anh! Hoắc Từ Dịch! Xin anh hãy tự trọng.”
- “Từ khi nào trở nên tự luyến như vậy?”
- Trước mắt hiện lên khuôn mặt Hoắc Từ Dịch cười nhẹ khi nói chuyện, khiến Giang Mộ Tranh đột nhiên không biết trả lời như thế nào.
- Cô cầm điện thoại do dự một hồi, thực sự nghĩ không ra có thể nói gì tiếp liền cúp máy.
- Từ khi cô nghiên cứu ra một loại thuốc mới, có thể kiểm soát hiệu quả các bệnh truyền nhiễm đường hô hấp hiện tại, bệnh viện do muốn quảng cáo nên đã công khai trước nhiều truyền thông, khiến cô nổi tiếng trong phút chốc, kết quả dẫn đến sự chú ý của các cô gái bên cạnh Hoắc Từ Dịch.
- Liên tục mười ngày hơn, đã có nhiều người phụ nữ đến tìm cô khám bệnh với nhiều căn bệnh khác nhau, hơn nữa những người này không biết từ đâu bê cấp trên của cô xuống, kiên quyết ra lệnh cho cô.
- Bảo một bác sĩ khoa hô hấp như cô đi khám nội khoa, nhi khoa, nhãn khoa, nha khoa, hôm nay lại đến phụ khoa.
- Tiếp tục như vậy, cô chưa suy sụp, nhưng những đồng nghiệp bị cô cướp mất công việc sẽ suy sụp trước, sau đó cùng dồn cô vào chỗ chết.
- Những người phụ nữ ghen tuông đó nào biết được, giữa cô và Hoắc Từ Dịch đã bị ngăn cách bởi nhiều thứ, những thứ đó đã sớm không thể vượt qua được.
- Nhưng họ cứ một mực bám víu không buông.
- Ngày hôm sau Giang Mộ Tranh vừa đến bệnh viện liền thấy viện trưởng ra vào thất thường đang ngồi ở chỗ của mình.
- “Viện trưởng?”
- Cô đã làm việc trong bệnh viện này ba năm, ngoại trừ khoảng thời gian trước khi nghiên cứu ra thuốc mới, viện trưởng mới ra mặt biểu dương vài câu, cô chưa từng thấy viện trưởng xuất hiện trong bệnh viện bao giờ.
- Giang Mộ Tranh không kìm được run lên, trong tiềm thức cảm thấy sẽ có một rắc rối lớn.
- Có lẽ nhận ra sự thận trọng của Giang Mộ Tranh, trên mặt viện trưởng miễn cưỡng có chút nụ cười: “Tiểu Giang.”
- Giang Mô Tranh ngại ngùng bởi cách xưng hô này: “Viện trưởng, hôm nay ngài...”
- “Hôm qua có một công ty công nghệ y dược gọi điện thoại đến, muốn đầu tư vào nghiên cứu mới của cô. Tôi đến báo tin mừng này cho cô biết.”
- “Bây giờ khách hàng đang đợi ở phòng tiếp tân, đặc biệt chỉ định cô cùng đi tham quan trung tâm nghiên cứu và phát triển dược phẩm với anh ta.”
- Viện trưởng nói thẳng.
- “Chỉ định tôi cùng đi tham quan trung tâm nghiên cứu và phát triển?”
- Giang Mộ Tranh theo bản năng muốn từ chối, cô chỉ là một nhà nghiên cứu, chỉ có thể nói nắm khá rõ hiệu quả thuốc và thành phần, nhưng rõ ràng các nhà đầu tư sẽ không hỏi những thứ này.
- Hơn nữa đến quá đột ngột, lại được đích thân viện trưởng bảo một nhân viên như cô cùng đi tham quan, khó tránh có chút kỳ lạ.
- “Phải, bây giờ nhà đầu tư đang đợi ở phòng tiếp tân, cô thay đồ xong rồi qua đó đi.”
- Nói xong, viện trưởng bước ra cửa trước, quay đầu lại nghiêm nghị mà nói: “Đừng bỏ lỡ cơ hội tốt!”
- Vì dự án này, Giang Mộ Tranh đành thay đồ đi đến phòng tiếp tân.
- Sau khi cô vừa mở cửa liền gặp phải người mà bản thân cô không muốn gặp nhất, cô liền hối hận ban nãy nên hỏi rõ ràng trước khi đến.
- “Hoắc Từ Dịch?”
- Cho dù thốt ra cái tên này ở trong lòng, cô vẫn không kìm được run rẩy.
- Anh đang ngồi ở trước bàn, có lẽ đợi quá lâu mất đi sự kiên nhẫn, những đốt ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn.
- Âm thanh nhẹ nhàng nhưng lại như một chiếc đồng hồ khổng lồ gõ mạnh vào trong tim Giang Mộ Tranh.
- Hôm qua cô vừa bảo những con ong bướm bên cạnh anh đừng đến nữa, kết quả anh lại đến?
- Rốt cuộc khi nào mới kết thúc?
- Trùng hợp Hoắc Từ Dịch cũng đúng lúc ngẩng đầu lên.
- Ánh nắng xuyên qua rèm che chiếu lên mặt anh, hàng lông mày nhướn lên, đôi môi mỏng đang mỉm cười, đôi mắt đào hoa sâu lắng như nhuộm phải mực.
- Ba năm không gặp, người này vẫn thờ ơ trước sau như một, vẫn đẹp trai đến mất hồn mất vía.
- Giang Mộ Tranh dừng lại quá lâu ở trước cửa, ánh mắt nhìn Hoắc Từ Dịch cũng lâu không kém.
- Đợi khi cô trở lại bình thường, viện trưởng đã lên tiếng.
- “Chủ tịch Hoắc, đây chính là nhà nghiên cứu thuốc đặc trị của chúng tôi Giang Mộ Tranh, bác sĩ Giang.”
- “Giang Mộ Tranh?”
- Hoắc Từ Dịch thầm lặp lại, giọng nói hơi khàn xen lẫn với từ tính của giọng trầm, đặc biệt êm tai.
- Anh như lần đầu tiên gặp cô vậy, không có biểu hiện gì khác.
- Rõ ràng từng thân mật như vậy, trên giấy chứng nhận kết hôn vẫn là bức ảnh hai người tựa vào nhau cười, bây giờ lại cần người ngoài đến giới thiệu với nhau, thật buồn cười.