Chương 13 Giữ chút sỉ diện
- Sau khi Lương Khả Khả rời đi, Giang Mộ Tranh nhếch mép lên, lên lầu cất loa bluetooth vào, hả hê chuẩn bị bước vào phòng ngủ chính đi ngủ.
- Hoắc Từ Dịch nhìn chằm chằm Giang Mộ Tranh, lần nữa lên tiếng: “Quấy rầy hứng thú của tôi, cô Giang không phải nên bồi thường hay sao?”
- “Hay là mở bộ phim cho anh Hoắc xem?”
- Giang Mộ Tranh ngước mắt lên khiêu khích nhìn Hoắc Từ Dịch: “Tôi nhớ anh Hoắc có chứng ưa sạch sẽ, đặc biệt trong việc cư xử với phụ nữ vì vậy ám chỉ vừa rồi của anh Hoắc chắc chắn không phải muốn tôi ngủ với anh đúng chứ...”
- Giang Mộ Tranh không ngờ có một ngày cô lại có thể thốt ra những lời đó một cách bình tĩnh như thế.
- Quả nhiên lời vừa thốt ra Hoắc Từ Dịch liền không thèm đếm xỉa đến Giang Mộ Tranh nữa, bước thẳng xuống lầu đóng sầm cửa lại rời khỏi biệt thự nhà họ Hoắc.
- Giang Mộ Tranh ép Hoắc Từ Dịch đi với cách này, nói thật trong lòng cô không hề dễ chịu.
- Vết sẹo đó không chỉ ở trong lòng Hoắc Từ Dịch mà còn ở trong lòng Giang Mộ Tranh.
- Cô thở dài trở về phòng ngủ chính trải giường ra chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, cũng được xem là đưa ra một kết thúc cho tâm trạng tồi tệ của cô, kết quả vừa nằm xuống điện thoại cô lại reo lên.
- Cô cầm lên xem, là một email.
- Đến từ Hoắc Từ Dịch.
- Sau khi Giang Mộ Tranh mở email ra đọc từ đầu đến cuối nội dung cô không kìm được cười gượng, hiệu suất làm việc của Hoắc Từ Dịch cao thật đấy.
- Từ lúc anh rời khỏi cho đến bây giờ chỉ hai mươi phút mà đã bảo luật sư làm xong bản thỏa thuận ly hôn đồng thời gửi luôn cả các chi tiết cụ thể đã hoàn thiện.
- Giang Mộ Tranh nhìn vào những dòng chữ bắt mắt trên đó: Sau khi ly hôn không được can thiệp vào tình cảm của đối phương, nhưng đối phương cần chịu trách nhiệm về danh tiếng của mình. Ly hôn cần phải giấu cha mẹ, nếu bị phát hiện bên nữ cần phải phối hợp với bên nam thực hiện tác dụng an ủi để đạt được mục đích ly hôn.
- Sau đó còn có một loạt các điều khoản, có thể đều là chuyện liên quan đến thỏa thuận ly hôn.
- Giang Mộ Tranh xem xong chỉ gõ vài chữ trả lời lại: Anh có thể nói sự thật với ba mẹ anh, họ chắc chắn sẽ đồng ý chúng ta ly hôn.
- Rất nhanh Hoắc Từ Dịch đã trả lời: Giữ chút sỉ diện!
- Sau khi đọc những chữ này Giang Mộ Tranh bật cười hoàn toàn bất lực, cô nhanh chóng in những tài liệu này ra, soạt soạt ký tên mình lên sau đó gửi fax cho Hoắc Từ Dịch.
- Nhưng bên Hoắc Từ Dịch rất lâu vẫn chưa trả lời.
- Giang Mộ Tranh gần như mở mắt đến trời sáng. Cô tưởng năm đó khi cô cầu xin Hoắc Từ Dịch nhưng không có được sự tha thứ của anh thì cô đã nguội lòng, việc ly hôn kéo dài ba năm hiện giờ đã thực hiện được cô nên rất vui mới đúng.
- Nhưng trên thực tế trong lòng cô vẫn có chút thất vọng.
- Cô vứt đi cảm xúc này, đợi Hoắc Từ Dịch đến chín giờ vẫn chưa thấy anh đến đón cô, cô liền nhanh chóng tự mình ngồi xe đến sân bay.
- Khi đến sân bay thấy ông bà Hoắc đã xuống máy bay rồi, khi cô vội đi qua từ xa thì phát hiện Hoắc Từ Dịch cũng ở đây.
- Bđã xắc vừa gặp Giang Mộ Tranh đã vô cùng vui mừng, nắm lấy tay Giang Mộ Tranh quan sát cô.
- Ngược lại ông Hoắc ở kế bên quan sát tỉ mỉ hơn, nhìn Giang Mộ Tranh rồi lại nhìn Hoắc Từ Dịch ở bên cạnh, nhíu mày nói: “Hai đứa làm gì thế, ai cũng có quầng thâm.”
- Kết quả vừa nói hết câu, bà Hoắc liền đưa mắt ra hiệu với ông Hoắc vỗ lên tay ông một cái: “Ông thật là, con dâu ông và con trai ông có quầng thâm tất nhiên là do suốt đêm không ngủ rồi, hai vợ chồng suốt đêm không ngủ ông nói xem họ làm gì đây... Ông còn hỏi nữa à! Cũng ba năm rồi tất nhiên phải cho chúng ta một đứa cháu chứ!”
- Những lời này vừa thốt ra ông Hoắc liền bật cười.
- Mặt Giang Mộ Tranh thoắt cái đỏ lên mà trên mặt Hoắc Từ Dịch lại không có thay đổi gì, ngược lại sắc mặt của Hoắc Dục Xuyên có chút khó coi.
- “Thế nào, trong bụng con vẫn chưa có tin gì à?”