Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 20 Khi ăn không nên nói chuyện

  • “Tôi thay giúp cô đó.” Thím Trương cười hiền hậu: “Cô đổ mồ hôi khắp người, không mặc được nữa. Cô có đói không, mau dậy ăn sáng đi, à đồ dùng vệ sinh cá nhân cô cần, tôi đã để trong phòng tắm, bộ màu hồng ấy.”
  • Tống Diểu có cảm giác rất lạ, sáng sớm thức dậy trong phòng của một người đàn ông không thân lắm, nghĩ kiểu gì cũng thấy lạ, nhưng cô vẫn nhớ tối qua mình bị sốt, cô do dự một lát rồi hỏi: “Sếp Hoắc... Anh ấy đang ở đâu?”
  • “Cậu Hoắc đi chạy bộ rồi, lát cậu ấy sẽ về.”
  • Tống Diểu ngẩn người, hấp tấp đứng dậy, muốn đi trước khi Hoắc Thiên Kình về vì không biết lát nữa phải đối mặt với anh như thế nào.
  • Cô cảm thấy mình đã khoẻ hơn, không còn chóng mặt như hôm qua.
  • Mặc xong quần áo của mình , Tống Diểu vừa vào phòng tắm lại sửng sốt.
  • Trên bồn rửa tay đặt hai bộ đồ dùng vệ sinh, một bộ màu lam đậm và một bộ màu hồng. Có hai bộ không lạ, vừa rồi thím Trương cũng nói bộ màu hồng được chuẩn bị cho cô.
  • Lạ là lạ ở vị trí đặt hai bộ này... Hai cốc nước súc miệng để sát nhau, hai chiếc bàn chải đối diện nhau, hai chiếc khăn lau mặt chồng lên nhau...
  • Trông quá giống đồ đôi...
  • Mặt Tống Diểu hơi nóng, cô vội vứt suy nghĩ này đi, chắc thím Trương thấy đẹp nên để vậy thôi.
  • Cô không dám dùng khăn mặt mà chỉ dùng bàn chải đánh răng rồi rửa mặt qua loa, lúc xoay người lại bị thu hút bởi chiếc quần lót màu đen nổi bật bên cạnh. Đây là một căn phòng tắm xa hoa nhưng không hiểu sao lại treo một chiếc quần lót tam giác màu đen trên dây phơi...
  • Mặt Tống Diểu đã đỏ tới mức muốn nhỏ máu, cô vội vã rời mắt khỏi nó rồi ra khỏi phòng ngủ của Hoắc Thiên Kình như chạy trốn.
  • Thím Trương muốn giữ cô lại ăn sáng nhưng bị cô từ chối.
  • Cô chỉnh quần áo gọn gàng rồi cầm túi xách định đi.
  • Vừa tới chỗ thay giày ở lối vào, cửa chung cư đột ngột được mở từ bên ngoài.
  • Tống Diểu ngẩng đầu rồi sa vào đôi mắt đen sâu thẳm.
  • Ánh mắt đột ngột chạm nhau, khiến Tống Diểu ngơ ngác đứng đực ở lối vào quên phản ứng.
  • Người mở cửa là Hoắc Thiên Kình vừa đi chạy bộ về.
  • Anh mặc bộ đồ thể thao màu đen, đường nét uyển chuyển và thanh tao tôn lên dáng người cao thẳng hoàn mỹ của anh, mang theo hương vị nam tính đặc trưng của một người đàn ông. Tóc anh hơi ướt nhưng trông vẫn tràn đầy sức sống, Tống Diểu có thể ngửi được mùi bạc hà thoang thoảng trên người anh.
  • “Ơ...” Tống Diểu đột nhiên ngây người, ánh mắt mơn trên đôi môi khẽ mím của người đàn ông rồi nhớ đến nụ hôn giữa hai người tối qua... Mặt cô nóng bừng, cô lúng túng gọi: “Sếp Hoắc...”
  • “Dậy rồi à?”
  • Hoắc Thiên Kình gật đầu một cách tự nhiên, trông anh đã thoải mái hơn so với sự xa lạ và lạnh lùng ban đầu. Anh cầm chiếc khăn thím Trương đưa để lau tóc.
  • Tống Diểu càng lúng túng hơn, nghĩ thôi cũng biết tối qua Hoắc Thiên Kình đã bế cô lên giường của anh.
  • “Tối qua... cảm ơn anh...”
  • Với trạng thái của cô tối qua thì cũng không về nhà được.
  • Thấy dáng vẻ vội vã của cô, Hoắc Thiên Kình cau mày, lặng lẽ nhìn lướt qua thím Trương sau đó bước vào phòng ăn.
  • “Cùng ăn bữa cơm đi, tôi có vài ý kiến muốn đề xuất về bản thảo thiết kế của Sở Thị.”
  • Tống Diểu vốn định chào tạm biệt rồi đi luôn, nghe Hoắc Thiên Kình nói vậy, cô đành cởi giày mới mang vào ra.
  • Thím Trương cười tủm tỉm cầm túi xách của cô: “Cô Tống, tôi đã nấu cháo riêng cho cô đấy, người bệnh ăn cháo là tốt nhất.”
  • Chần chừ một lát, Tống Diểu đi về phía phòng ăn.
  • Bữa sáng rất đơn giản, có lẽ vì bệnh của cô nên đồ ăn rất thanh đạm.
  • Tống Diểu thấy Hoắc Thiên Kình tự nhiên gắp đồ thong thả ăn sáng. Cô gắp một miếng bánh bao chay, hỏi: “Sếp Hoắc, anh có đề xuất gì cho bản thảo thiết kế của Sở Thị chúng tôi?”
  • Vừa hỏi xong, anh gắp một ít cải thìa vào bát của cô.
  • Hoắc Thiên Kình bình thản thu tay trước ánh mắt ngạc nhiên của cô, khẽ nhíu mày: “Khi ăn không nên nói chuyện.”