Chương 8 Trong lòng vô cùng lạnh lẽo
- Trên đường lái xe về nhà, Tần Tiểu Tiểu gọi cho cô hỏi kết quả thế nào.
- Tống Diểu kể lại mọi chuyện đã xảy ra tối nay với Tần Tiểu Tiểu, đương nhiên cô đã lược bớt đoạn không quan trọng kia.
- Tần Tiểu Tiểu rất vui, lại hỏi thêm vài chuyện về nam thần của cô bé rồi mới chịu cúp máy.
- Có lẽ vì bản phác thảo nhận được sự công nhận nên tâm trạng Tống Diểu cũng khá tốt.
- Về đến nhà cũng sắp mười giờ, giờ này Dương Tinh đã ngủ rồi.
- Xe vừa tiến vào cổng lớn nhà họ Sở, chiếc Lamborghini màu đen đậu bên trong truyền đến tiếng nũng nịu nhõng nhẽo.
- Tống Diểu không lạ gì giọng nói này, đó là giọng Phương Hâm.
- Tâm trạng vui vẻ ban nãy giống như bị đổ một chậu nước lạnh lên người vào trời đông giá rét vậy, hoàn toàn lạnh lẽo.
- Tống Diểu ngồi trong xe, cô chỉ cảm thấy tứ chi cứng đờ, trong lòng nguội lạnh.
- Cô tắt đèn trong xe, chiếc xe phía trước cũng không bật đèn, nhưng chiếc xe kia lại vừa hay đỗ ngay dưới đèn trong vườn hoa, cảnh tượng ám muội kia liếc mắt là thấy ngay.
- Tống Diểu thấy Phương Hâm vội vàng mặc váy và áo khoác, thấy cô ả oán trách nhìn Sở Thiệu Ngôn, thấy hai kẻ kia triền miên hôn nhau, trong lòng cô như có một lỗ thủng, gió lạnh không chút kiêng dè mà thổi qua lỗ thủng đó.
- Cũng không biết đã qua bao lâu, lâu đến mức trái tim cô cũng tê dại cả rồi, Sở Thiệu Ngôn mới khởi động xe đưa Phương Hâm rời khỏi đó.
- Tống Diểu mất hồn mất vía bước vào nhà, cô đi thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt.
- Nước vừa chảy ra, cô liền trượt xuống ngã ngồi dưới đất, vùi mặt vào đầu gối.
- Ban đầu cô và Sở Thiệu Ngôn không thế này, mặc dù phần lớn thời gian đều là cô dính lấy hắn ta nhưng hắn rất dịu dàng với cô, chưa từng nghiêm khắc trách mắng cô bao giờ, cũng chưa từng khiến cô cảm thấy khó chịu.
- Nhưng không biết từ bao giờ, hắn bắt đầu thay đổi.
- Hắn không nhìn thấy những việc cô đã làm vì hắn nữa, hắn khiến cô cảm thấy khó chịu mà không biết điểm dừng.
- Cơ thể bỗng cảm thấy ớn lạnh, Tống Diểu lạnh đến run cầm cập, lúc này cô mới phát hiện vòi nước chưa tắt, mà sàn nhà thì đã thành một vũng nước, thấm ướt quần áo trên người cô.
- Cô đứng lên khóa vòi nước, nhìn người phụ nữ sắc mặt trắng bệch như dã quỷ trong gương, muốn mỉm cười nhưng lại xấu hơn cả khóc.
- Cô vừa ra khỏi phòng vệ sinh, cổng biệt thự đã bị mở ra từ bên ngoài.
- Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Tống Diểu cũng không quay đầu lại.
- Nếu hắn đã chán ghét cô, vậy thì cô tội gì phải sáp lại gần?
- Cô nhìn thẳng phía trước muốn đi lên lầu, lại phát hiện tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần, vào lúc cô chưa kịp phản ứng lại thì tay phải cô đã bị bắt lấy, "Tối nay cô đi đâu?"
- Sở Thiệu Ngôn lạnh lùng, siết chặt cổ tay cô không chút nể nang.
- Tống Diểu chỉ cảm thấy hình như cổ tay cô sắp trật khớp rồi, cô quay người lại, giọng điệu đè nén và lạnh nhạt, "Ăn tối với người ta."
- "Ai?"
- Sở Thiệu Ngôn nhìn vào mắt cô.
- Mắt Tống Diểu rất đẹp, không phải kiểu đẹp lộ liễu mà là vẻ đẹp nhẹ nhàng trầm tĩnh, ngũ quan tinh xảo không có chút lực công kích nào, mỗi lần nhìn cô đều khiến người ta cảm thấy tâm trạng bực bội trong người cũng dịu đi rất nhiều.
- Sở Thiệu Ngôn ngẩn người trong giây lát, hắn nghĩ, nếu người trước mặt này không phải người đàn bà tâm địa rắn rết thì có lẽ hắn sẽ miễn cưỡng đồng ý chung sống với cô.
- Nhưng suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu này lập tức bị hắn vứt qua một bên.
- Sắc mặt Sở Thiệu Ngôn bỗng sa sầm trong nháy mắt, "Chắc không phải lại cùng một đám đàn ông ăn tối đâu nhỉ? Ăn tối ư, Tống Diểu, cô sẽ không làm lén làm chuyện gì sau lưng tôi đâu nhỉ? Bàn chuyện làm ăn với khách hàng thế nào, hả?"
- Nói đến chữ cuối cùng, giọng điệu hắn dần trở nên ác liệt và bất mãn hơn.
- Tống Diểu nhìn gã đàn ông trước mặt, không cần đoán cũng biết trong đầu hắn đang nghĩ gì, giây phút này cô chỉ cảm thấy vô cùng mỉa mai và trống rỗng.
- Cô rút mạnh cánh tay đang bị hắn nắm lấy kia, cơ thể loạng choạng hai bước, lạnh nhạt lên tiếng, "Thế nào, tôi bàn chuyện làm ăn với khách hàng nam, anh giận lắm à?"