Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 19 Cô ấy bị sốt

  • Tống Diểu vùi trong vòng tay ấy tìm tư thế thoải mái rồi lại ngủ thiếp đi.
  • ...
  • Tần Hoài Sinh nhìn khung cảnh trước mặt, người đàn ông không mê gái duy nhất trong nhóm đang “dịu dàng” ôm người phụ nữ kia trong lòng.
  • Nếu không nhìn tận mắt, anh ta sẽ nghĩ đây hẳn là chuyện đùa vui.
  • “Anh tư à, để tôi tiêm cho cô ấy nào.”
  • Tần Hoài Sinh nuốt nước bọt, lắc ống tiêm mới rút thuốc trước mặt người đàn ông, nhưng nét mặt anh lại càng tối hơn.
  • “Cô ấy bị sốt, đây là cách hạ sốt nhanh nhất.”
  • Tần Hoài Sinh không dám lắc ống tiêm nữa, anh ta sờ mũi, anh giải thích.
  • Chỉ tiêm một mũi thôi mà, phải chuyện gì nghiêm trọng đâu!
  • Nhìn cái cách anh tư nâng niu như vậy, anh mà dám làm đau người phụ nữ trong lòng anh ấy, anh ấy có thể khiến anh không thể thấy mặt trời ngày mai!
  • Hoắc Thiên Kình đỡ người phụ nữ trong lòng, ra hiệu cho Tần Hoài Sinh nhanh chân nhanh tay lên.
  • Lúc cảm nhận được mũi kim đâm vào da thịt, cơ thể người phụ nữ trong lòng Hoắc Thiên Kình cứng đờ, anh mím chặt môi.
  • Áp suất thấp phủ kín phòng ngủ.
  • Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng Tần Hoài Sinh, tiêm xong kèm dặn dò một loạt điều cần chú ý, anh ta nhanh nhanh chóng chóng dọn đồ rời khỏi chung cư.
  • Ra khỏi chung cư, anh ta lập tức lấy điện thoại gửi bức ảnh chụp lén hai người vào nhóm Wechat của họ.
  • Như dự đoán, ảnh vừa gửi liền khiến mặt nước phẳng lặng dậy sóng.
  • Quan Việt: “Đờ mờ, đấy là người con gái anh tư yêu thầm đó phỏng?”
  • Tần Hoài Sinh: “Chắc vậy rồi, cưng lắm đấy, ánh mắt anh tư nhìn tôi lúc tiêm như muốn giết người ấy!”
  • Quan Việt: “Sợ hãi! Con gái nhà nào đấy, gửi ảnh đi!”
  • Lục Ngạn: “Cậu ta mà dám chụp chính diện, ê nhưng sao tôi cảm thấy cô Tống này trông quen quen nhỉ...”
  • ...
  • Tần Hoài Sinh cũng cảm thấy quen nhưng chưa nhớ ra. Anh ta cất điện thoại, lắc đầu nhìn cửa nhà Hoắc Thiên Kình rồi rời đi.
  • Trong phòng ngủ, Hoắc Thiên Kình cúi đầu ngắm người con gái chỉ những khi không tỉnh táo mới chủ động dựa vào mình, cười khàn.
  • Cứ nghĩ sau hai năm anh có thể quên cô, ấy vậy vừa về nước anh lại vẫn rơi vào tay cô, nói cách khác... Anh có mục đích mới trở về...
  • Mắt anh tối sầm, không chỉ ôm cô một cách đơn thuần, vừa rồi cô lục túi quần để tìm chìa khoá nhà anh, hoặc trước đó nữa lúc cô ngã vào người anh, bất cẩn hôn lên môi anh, anh đã không khống chế được phần nào rồi.
  • Hoắc Thiên Kình cúi đầu, ánh mắt thêm sâu, anh dịu dàng hôn lên trán Tống Diểu, khẽ nói: “Lần này anh sẽ không để em rời xa anh nữa.”
  • ...
  • Ngày hôm sau lúc thức dậy, Tống Diểu vẫn chưa tỉnh táo lại ngay được.
  • Cô mở mắt, thứ nhìn thấy đầu tiên là trần nhà xa lạ.
  • Trên trần phòng ngủ là một chiếc đèn chùm thuỷ tinh lớn mang phong cách retro phức tạp, không phải chiếc trong phòng cô.
  • Giường rất mềm, xung quanh...
  • Cô nhìn xung quanh, cách bài trí phòng ngủ sạch sẽ đầy nam tính đập vào mắt cô.
  • Ý thức dần trở lại, con ngươi Tống Diểu đột nhiên co rút, cô lập tức từ ngồi dậy.
  • Vì dậy quá nhanh nên đầu óc choáng váng, cô phải ngồi yên hồi lâu mới ổn định được cơn chóng mặt.
  • Đây... không phải phòng ngủ của cô.
  • Hôm qua sau khi cô đưa Hoắc Thiên Kình về chung cư của anh... vẫn chưa đi?
  • Tống Diểu giật mình, vội vàng kéo chăn định xuống giường thì thấy mình đang mặc một bộ đồ ngủ lạ hoắc, bộ váy cô mặc hôm qua đã không cánh mà bay...
  • “Thịch”, Tống Diểu sững sờ.
  • Tiếng mở cửa vang lên, một thím ngoài năm mươi vặn nắm cửa bước vào.
  • Thấy Tống Diểu đã dậy, thím ấy thở phào nhẹ nhõm, đặt bộ quần áo đã xếp ngay ngắn cạnh cô: “Cô Tống, cô tỉnh rồi. Tôi là thím Trương, người giúp việc nhà cậu Hoắc. Tối qua cô bị sốt, cậu Hoắc nhờ tôi đến chăm sóc cô, quần áo của cô đây.”
  • Tống Diểu chưa phản ứng kịp, chỉ vào đồ ngủ trên người mình lắp bắp hỏi: “Tôi... Tôi... Bộ đồ trên người tôi...”