Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 3 Nam thần Hoắc Thiên Kình

  • Buổi sáng tỉnh dậy, Tống Diểu ngẩn ngơ nhìn căn phòng trống trải.
  • Chắc Sở Thiệu Ngôn đã quên sinh nhật hai mươi tư tuổi hôm qua của cô rồi, hoặc là hắn chưa từng nhớ, hắn ôm bó hoa hồng đi rồi qua đêm cùng người phụ nữ khác, chỉ để lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng.
  • Sau khi mặc xong quần áo cô liền xuống lầu, Dương Tinh liền tiến tới.
  • "Diểu Diểu, bữa sáng xong rồi, mau ăn sáng thôi."
  • Có lẽ Dương Tinh là hi vọng duy nhất của cô trong ngôi nhà này. Tống Diểu không muốn để lộ cảm xúc tồi tệ của mình trước mặt bà, cô gật đầu rồi ngồi vào bàn ăn.
  • "Diểu Diểu, mẹ biết tối qua Thiệu Ngôn lại khiến con đau lòng, con đừng buồn, mẹ luôn đứng về phía con, rồi Thiệu Ngôn sẽ nhận ra ai mới là người phụ nữ mà nó nên ở bên thôi."
  • Dương Tinh nhẹ nhàng an ủi.
  • Tống Diểu không trả lời, khóe mắt cô hơi nóng lên.
  • Dương Tinh thở dài rồi nhét đũa vào tay cô, "Ăn đi con, Thiệu Ngôn nói sáng nay có việc nên đi trước rồi, lát nữa mẹ bảo tài xế đưa con đi làm."
  • Bà vừa dứt lời thì thím Từ cầm một tờ báo bước vào.
  • "Báo của bà đây ạ."
  • Thím Từ vừa đặt tờ báo lên bàn ăn liền thấy Dương Tinh thay đổi sắc mặt.
  • Bà ấy muốn lấy lại tờ báo kia nhưng đã muộn.
  • Ánh mắt Tống Diểu rơi vào tiêu đề trang nhất.
  • Trên đó là ảnh chụp người đàn ông tối qua vẫn còn có mặt ở nhà và một nữ ngôi sao nổi tiếng đang hôn nhau, địa điểm chụp lén là ở một khách sạn. Hiển nhiên...
  • Tối qua Sở Thiệu Ngôn không về nhà.
  • "Diểu Diểu..."
  • "Mẹ, con no rồi, con tới công ty trước."
  • Tống Diểu vô cảm đứng lên, cầm túi xách rồi đi ra cửa lớn.
  • Dương Tinh phản ứng chậm một nhịp, chỉ đành đứng ở cửa nhìn Tống Diểu lái xe rời đi.
  • Thím Từ hơi thấp thỏm tiến lại gần, "Bà chủ, là lỗi của tôi."
  • "Không trách thím." Dương Tinh thở dài, khi quay đầu lại, vẻ mặt bà đã trở nên sắc bén hơn, "Lát nữa gọi cho Thiệu Ngôn, bảo nó tối nay bắt buộc phải về nhà, trừ phi nó không muốn nhận người mẹ này nữa!"
  • Thím Từ vội vàng gật đầu, "Vâng."
  • ...
  • Ban đầu, vì nhiều lí do mà đám cưới của Tống Diểu và Sở Thiệu Ngôn vô cùng khiêm tốn, rất ít người biết tiểu thư nhà họ Tống đã gả cho người thừa kế nhà họ Sở.
  • Cho dù là trong công ty Sở Thị, mọi người cũng chỉ biết rằng cô là tổ trưởng tổ A phòng thiết kế, thậm chí thân phận thật sự của cô là gì họ cũng không biết.
  • "Tống Diểu, xin lỗi nhé, trưa nay tôi hẹn sếp Sở bàn công việc, đợt này không thể đi ăn cùng mọi người."
  • Giọng điệu Phương Hâm tỏ vẻ xin lỗi nhưng trên mặt lại tràn ngập vẻ kiêu ngạo và đắc ý. Một tiếng trước khi nghỉ trưa, cô ả luôn trốn trong nhà vệ sinh, lúc bước ra, đôi môi sưng đỏ của cô ả khiến mắt Tống Diểu đau đớn.
  • Nói xong, cô ta liền cầm túi xách, lắc mông đi về phía thang máy chuyên dụng của cán bộ cấp cao Sở Thị.
  • "Có gì mà đắc ý chứ, làm như sợ mọi người ở đây không biết cái chức tổ trưởng tổ B của cô ta làm sao mà có không bằng ấy!" Một người phụ nữ bên cạnh cười khẩy một tiếng.
  • Sắc mặt Tống Diểu trắng bệch, cô cầm lấy túi xách rồi không nói tiếng nào bước tới thang máy.
  • Ăn trưa xong quay về vẫn trong thời gian nghỉ trưa, lúc này mọi người đang túm năm tụm ba tám chuyện.
  • "Chị Tống, mau xem này, người thừa kế nhà họ Hoắc áo gấm về làng, chính thức tiếp nhận Hoắc Thị."
  • Cô bé Tần Tiểu Tiểu mới đến phòng thiết kế thực tập đưa một quyển tạp chí đến trước mặt Tống Diểu. Sau bữa tiệc chúc mừng tối qua, cũng chỉ có cô bé này vẫn đối xử với cô như trước.
  • "Ôi chao, Hoắc Thiên Kình, đó chính là thần thoại trong giới kinh doanh đấy. Mười tám tuổi ra nước ngoài, hai mươi hai tuổi nhận bằng kép Tiến sĩ chuyên ngành Khoa học quản lý và Kinh tế học của Đại học Harvard, hai mươi sáu tuổi thành lập tập đoàn Kình Vũ - đế chế kinh doanh của riêng mình ở Mỹ, bây giờ trong nước không người nào có thể sánh bằng đâu, hiện tại còn quay về tiếp quản Hoắc Thị... Oh my god, quan trọng nhất chính là anh ấy đẹp trai như vậy nhưng chưa từng xuất hiện scandal! Sắp ba mươi lăm tuổi nhưng vẫn độc thân!"
  • Tần Tiểu Tiểu chắp tay trước ngực, không ngừng nhớ thương nam thần.
  • Tống Diểu nhìn bộ dạng hai mắt phát sáng của cô bé, tâm trạng bực bội của cô cũng vơi đi không ít.
  • "Cô muốn theo đuổi người ta à?"
  • Một câu liền khiến Tần Tiểu Tiểu yên lặng, cô bé sờ tai, "Sao có thể chứ, nam thần thì chỉ có thể nhìn từ xa thôi, không thể bên nhau được đâu."
  • "Thế thì không phải vui mừng vô ích à?"
  • Tống Diểu liếc nhìn bìa quyển tạp chí.