Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 14 Chỉ là gặp dịp thì chơi thôi

  • Hắn còn đang ngơ ngác thì Hoắc Thiên Kình đã đứng dậy rồi, cầm chiếc áo vest đen bên cạnh lên, đi ngang qua người hắn rồi ra khỏi phòng VIP.
  • ...
  • Không biết thuốc hạ sốt hôm nay có tác dụng không, khi Tống Diểu bước ra khỏi Quan Đỉnh liền cảm thấy khó chịu nên dứt khoát quay trở lại sảnh chờ rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
  • Cô sờ trán, hình như là càng ngày càng nóng hơn, cô muốn nghỉ ngơi một lúc rồi mới rời đi, nhưng lúc này một đám người tiến vào Quan Đỉnh.
  • Người đi đầu mặc một bộ đồ màu xám khói, tôn thêm khóe tóc mai càng thêm mạnh mẽ và lạnh lùng nghiêm túc, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm gì, là khuôn mặt Tống Diểu vô cùng quen thuộc.
  • Không ngờ lúc này Sở Thiệu Ngôn lại cùng nhóm bạn chơi từ bé của mình đến Quan Đỉnh.
  • Đám người họ rõ ràng là khách quen của Quan Đỉnh, người nào người nấy đều đang ôm một người phụ nữ ăn mặc nóng bỏng. Người trong lòng Sở Thiệu Ngôn thì dè dặt hơn một chút, mặc một chiếc váy trắng bồng bềnh, trang điểm cũng không quá đậm, cuộn mình trong lòng hắn như một chú chim nhỏ.
  • Tống Diểu đột nhiên đau lòng, cô lập tức bật dậy, còn chưa kịp quay người đi đã bị một người trong đám người đó phát hiện ra.
  • Cũng không biết hắn ta đã nói gì với Sở Thiệu Ngôn, sắc mặt của Sở Thiệu Ngôn trầm xuống, buông người phụ nữ trong lòng ra, vẻ mặt không vui đi về phía Tống Diểu.
  • Tống Diểu cầm túi xách trên ghế sofa lên, muốn rời đi từ phía bên kia của Quan Đỉnh, nhưng đột nhiên có người kéo cánh tay cô từ phía sau.
  • "Cô đến đây làm gì!"
  • Sở Thiệu Ngôn đã đi đến sau lưng cô rồi.
  • Giọng nói của hắn rất lạnh lùng, Tống Diểu cảm thấy tay mình rất đau.
  • Cô lạnh tanh quay người lại, liếc xéo người phụ nữ mặc váy trắng đang đợi cách đó không xa đang nhìn họ đầy tủi thân, vừa nhìn cứ như thể cô mới là kẻ thứ ba phá hoại cuộc hôn nhân của họ vậy. Tống Diểu cười tự giễu, "Anh đến đây làm gì thì tôi đến đây cũng như vậy."
  • Sắc mặt Sở Thiệu Ngôn thay đổi, ánh mắt đột nhiên âm u, "Cô nói tối nay bận việc là đến Quan Đỉnh làm loạn đấy à?!"
  • Làm loạn?
  • Tống Diểu cười, nhưng mắt lại nóng lên, "Sao hả, chỉ cho phép anh tới đây ăn chơi đàng điếm, tìm gái, lại không cho tôi tới đây chơi à?"
  • "Sở Thiệu Ngôn, dựa vào cái gì mà mỗi ngày anh đều có thể thay một người phụ nữ, còn tôi nhất định phải trung thành với hôn nhân của chúng ta? Khi ở bên những người phụ nữ khác, anh đã từng nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa?"
  • Không biết có phải vì lời nói của Nguyễn Khanh tối nay đã chạm vào dây thần kinh yếu ớt nhất trong lòng cô không, Tống Diểu không kiềm chế được cảm xúc của mình. Nghĩ đến chuyện cô âm thầm chờ đợi hắn hai năm, nhưng hắn vẫn nhìn mình bằng ánh mắt chán ghét, cô không thể chịu được.
  • Sở Thiệu Ngôn cho rằng cô đang ghen vì người phụ nữ trong lòng hắn vừa rồi, ngay cả hắn cũng không biết sắc mặt mình đã dịu đi một chút, nhưng giọng nói vẫn cứng ngắc, "Người phụ nữ đó... chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi, tôi hoàn toàn không quen cô ta."
  • "Tùy anh..."
  • Đầu cô vừa đau vừa choáng váng, Tống Diểu bỗng thấy lòng mình nguội lạnh.
  • Cô hất tay Sở Thiệu Ngôn ra.
  • Đầu óc choáng váng, cô suýt chút nữa đã bị ngã nhưng lại được Sở Thiệu Ngôn đỡ lấy, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, hắn cau mày nói: "Cô bị sốt rồi? Tôi đưa cô về."
  • "Không cần anh lo!"
  • Sắc mặt Sở Thiệu Ngôn khó coi, "Tống Diểu, cô quá đáng quá rồi đấy!"
  • Tống Diểu lại hất tay Sở Thiệu Ngôn ra, cô vừa khóc vừa cười, "Tôi là một người phụ nữ vô lý như vậy đấy! Anh còn không mau đi an ủi người phụ nữ của mình đi, cô ta đợi đến tủi thân rồi kìa."
  • Không biết có phải vì sự tuyệt vọng trong mắt Tống Diểu kích thích Sở Thiệu Ngôn rồi không, hô hấp của hắn đột ngột khựng lại, hắn còn muốn vươn tay ra đỡ lấy cô nhưng lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.
  • Tống Diểu không nhìn hắn nữa, lấy điện thoại di động ra không nhìn màn hình mà bắt máy luôn.
  • "Alo, ai vậy?"
  • Giọng nói của cô có chút nghẹn ngào nhưng lại bị giọng điệu của cô che lấp, cầm túi lên và bước ra khỏi Quan Đỉnh trong ánh mắt trầm lặng của Sở Thiệu Ngôn.
  • ...
  • "Cô Tống, tôi là thư ký của sếp Hoắc - Trần Liễm, chúng ta đã từng gặp nhau rồi."
  • Đầu bên kia, Trần Liễm gồng mình lo lắng nói với Tống Diểu ở đầu dây bên kia dưới ánh mắt nhàn nhạt của chủ tịch nhà mình.
  • "Thư ký Trần, có chuyện gì không?"
  • Tống Diểu nhanh chóng thu lại cảm xúc của mình, nhỏ giọng hỏi.
  • Gió đêm mát mẻ, cô đang đầu nặng chân nhẹ đi tới bãi đậu xe, đột nhiên nhận được điện thoại của thư ký của Hoắc Thiên Kình, còn tưởng là chuyện của dự án Thiên Tình Thủy Loan.