Chương 3 Tình một đêm
- Sau khi nghe người đàn ông nói vậy, ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào mà Diệp Chi Tinh lại đi thẳng vào nhà tắm. Ngay lúc này đây những đau thương mất mát trong cô đã bị thù hận xâm chiếm. Cô nhận thức được rằng mình ở bên cạnh người đàn ông này như vậy chính là muốn đả kích Mộ Hạo Phàm.
- Cửa phòng tắm cuối cùng cũng mở ra, Mộ Lăng Phong bước lại gần. Khi thân hình ướt sượt của người phụ nữ xuất hiện, đôi mắt vốn lạnh lẽo của anh phút chốc trở nên nóng bỏng.
- Người phụ nữ đó chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm, làn da trắng đã ửng hồng, đôi mắt đen huyền lanh lợi, hai hàng mi nhấp nháy liên hồi tựa như một cánh quạt mỏng, đôi môi đỏ mọng quyến rũ khiến người ta khó lòng cưỡng lại.
- Người phụ nữ này không những có một nhan sắc yêu kiều mà còn có một đôi mắt trong sáng thuần khiết. Lúc thì toát lên sự mê hoặc quyến rũ lúc lại cho thấy sự nghiêm túc đứng đắn, dù là rất mâu thuẫn nhưng lại vô cùng hấp dẫn.
- Mộ Lăng Phong nhếch miệng thừa nhận rằng người phụ nữ này làm anh rất hài lòng. Ít nhất cũng đã khiến một người đàn ông lộ rõ bản năng ham muốn.
- Mộ Lăng Phong nói, ngữ khí không cho phép nghi ngờ: “Qua đây.”
- Diệp Chi Tinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông vẫn nhòe nhòe qua mắt cô đứng ở chỗ không xa. Cho dù không nhìn rõ diện mạo của đối phương nhưng cô cũng khó mà lờ đi cái khí chất của anh ta. Cô mở to mắt nháy nháy vài cái để nhìn rõ thêm chút nữa nhưng không biết rằng động tác này lại châm ngòi lửa thổi bùng dục vọng trong anh ta.
- Bàn tay ngọc ngà vặn chiếc khăn tắm quấn trên người, cô ngoãn ngoãn đi tới đứng trước mặt người đàn ông như một con cừu non.
- Mộ Lăng Phong tóm ngay lấy cổ tay của cô.
- Diệp Chi Tinh vô thức rụt người lại. Mặc dù quyết định của cô rất phóng khoáng cởi mở, nhưng từ nhỏ đến lớn cô chưa một lần làm chuyện đó với bất kì người đàn ông nào kể cả Mộ Hạo Phàm.
- Thấy phản ứng của Diệp Chi Tinh, Mộ Lăng Phong nhướn mày, khẽ nhếch môi. Tâm trạng anh dường như rất tốt, cất giọng nói đầy cuốn hút: “Đừng sợ, tôi biết là lần đầu sẽ rất đau, tôi sẽ nhẹ nhàng.”
- Diệp Chi Tinh cắn chặt môi. Mộ Lăng Phong kéo cô ngả vào lòng. Vẻ mặt cô lúc này tràn ngập uất ức.
- “Không, tôi không sợ.”
- Cô không bao giờ nhận thua, dù là lần đầu làm chuyện ấy đi chăng nữa cô cũng phải biểu hiện thật tốt, hơn nữa tên đàn ông này cũng chỉ coi cô là hạng gái đó. Tình một đêm mà thôi, cô có thừa khả năng chơi với anh ta.
- Nhìn bộ dạng đáng yêu đó của Diệp Chi Tinh, đôi môi anh ta càng cong hơn.
- Lòng bàn tay to lớn ấy đã chạm vào vai và nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, giọng điệu tràn đầy mê hoặc nói: “Cô gái, chỉ cần cô chịu nghe lời thì tôi sẽ không đối xử tệ bạc với cô.”
- Không cho Diệp Chi Tinh trả lời, Mộ Lăng Phong đã dùng môi khóa môi cô lại.
- Diệp Chi Tinh chống cự theo bản năng nhưng không thể làm gì hơn với một người đàn ông cường tráng như Mộ Lăng Phong.
- Đêm dài đằng đẵng.
- Giấc mộng vừa đau đớn vừa ngọt ngào.
- Trời gần sáng, ánh nắng mặt trời rọi vào, một người phụ nữ nhỏ nhắn vẫn còn đang nằm gọn trong chăn ngủ say giấc.
- Mộ Lăng Phong ngồi bên cạnh giường nhíu mày nhìn và lướt nhẹ tay lên làn da trắng ngần của Diệp Chi Tinh.
- Anh đã ăn mặc tươm tất gọn gàng, vóc dáng lý tưởng trời sinh là cái giá treo đồ. Tối hôm qua được xem là thời gian thoải mái nhất mà gần đây anh có được. Người phụ nữ nhỏ nhắn yêu kiều này được cho là đủ khiến anh hài lòng và thỏa mãn.
- Chỉ cần cô ta hiểu chuyện thì anh sẽ không tính toán và cho cô nhiều lợi lộc khác nữa.
- Bên ngoài phòng vang lên tiếng gọi kính cẩn của thuộc hạ: “Mộ gia, đến giờ rồi.” Có việc quan trọng cần anh đi xử lý mà không thể chậm trễ. Mộ Lăng Phong quay mặt nhìn người phụ nữ đang say giấc trên giường và mở cửa bước ra khỏi phòng.
- Không khí trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ nghe mỗi tiếng ngáy ngủ của Diệp Chi Tinh. Đến gần mười giờ trưa, Diệp Chi Tinh mới dần mở mắt ra, tay mò về phía đầu giường tìm đôi kính cận của mình như thói quen thường ngày. Tìm rất lâu nhưng vẫn không thấy kính đâu, Diệp Chi Tinh buồn bực dẫu môi.
- Diệp Chi Tinh rút tay về, vẫn giữ nguyên tư thế trên giường. Ánh dương chiếu rọi từ một góc độ cực đẹp vào phòng, Diệp Chi Tinh ngẩn ngẩn ngơ ngơ quấn trong chiếc chăn ấm như một con mèo lười.
- Một hồi lâu, cô ngáp dài một cái. Lúc này đây cô mới có một cảm giác lạ rằng chiếc giường ngủ và chiếc chăn có gì đó khác thường, dường như đây không phải là phòng mình.
- Có gì đó là lạ!
- Diệp Chi Tinh ngồi bật dậy nhưng lập tức lại ngã xuống chiếc chăn mềm mại.
- Cơn đau dữ dội khiến Diệp Chi Tinh không khỏi nhăn mặt, đôi mắt thoắt đã đỏ hoe.
- Đau quá!
- Nằm im vài phút, Diệp Chi Tinh mới dần lấy lại sức điều chỉnh tư thế và hít sâu một hơi. Cơn đau chân thực phía dưới hạ thân cùng cái eo mỏi nhừ như đang nói cho cô biết rằng tối qua đã xảy ra những chuyện khó mà hình dung nổi.