Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 15 Xin hãy giúp tôi…

  • Ngay lúc này đây, thời cơ ra tay đã đến. Tên nam hầu bàn bước lên phía trước, một tay nắm lấy cánh tay Diệp Chi Tinh kéo cô đi về hướng lầu hai.
  • Mộ thiếu gia đã dặn dò rằng là trên lầu hai chỉ dành cho khách, hắn ta muốn tìm một phòng để đưa Diệp Chi Tinh vào và sau đó mặc sức hắn ta hành động mà không hề có ai hay biết, tốt nhất là chụp vài bức ảnh lưu lại để hôm sau hắn có thể giao cho Mộ thiếu gia bằng chứng bị Diệp Chi Tinh cắm sừng. Diễn xong màn kịch này thì cả hai bọn họ ai cũng được lợi không nhỏ.
  • Trong ánh đèn mập mờ, tên hầu bàn đã kéo Diệp Chi Tinh lên lầu. Đột nhiên, hắn bị ai đó nhấc lên từ phía sau, chỉ cảm thấy chân lơ lửng giữa tầng không. Hắn thả tay Diệp Chi Tinh ra, ngay tức khắc cảm thấy vai bị đè mạnh xuống, cơ thể hắn đã bị hai vệ sĩ mặc áo đen cường tráng khống chế.
  • Diệp Chi Tinh đầu óc chóng mặt quay cuồng, chân đứng không vững, tay cũng không còn chút sức lực nào. Người cô lúc này đây đã không khống chế được và gần như muốn ngã về phía sau. Đầu cô đã ngã xuống gần chạm tới chỗ cầu thang thì bỗng nhiên lại ngã vào một vòng tay cứng rắn.
  • Còn hai chân của Diệp Chi Tinh thì đứng trên chân của người đàn ông đã đỡ lấy cô. Cách một lớp vải áo nhưng cô vẫn cảm nhận được sự đụng chạm lạnh giá, toàn thân cô run rẩy thốt lên tiếng rên rỉ. Cô muốn ngước đầu nhìn xem là ai đang bế cô nhưng kính áp tròng đã bị rơi mất từ lúc nào không hay, cô chỉ mơ hồ không nhìn rõ được là ai.
  • Mộ Lăng Phong cau mày nhìn Diệp Chi Tinh và đánh mắt ra hiệu cho thuộc hạ. Mộ Tam hiểu ngay ý liền cho người kéo tên hầu bàn đi.
  • Đôi mắt đen dừng trên đôi má đỏ thẫm của Diệp Chi Tinh, anh đã sớm để ý đến Diệp Chi Tinh rồi, chỉ là khách đến tham dự yến tiệc của Mộ lão phu nhân vô cùng đông đúc. Mộ Lăng Phong thì chỉ thích những nơi yên tĩnh, vì vậy anh đã đứng ở gần tầng hai từ rất lâu. Hơn nữa mọi hành động cử chỉ của Diệp Chi Tinh anh đều để ý trong tầm mắt. Cho dù đó là ai, dám đụng đến người phụ nữ của anh đều phải chết.
  • Lúc này Diệp Chi Tinh không còn hơi sức để quan tâm đến những việc khác. Trong lòng cô giống như có một đốm lửa dường như đang bốc cháy dần trong đầu, theo bản năng cô chỉ muốn tìm cách dập tắt ngọn lửa. Cũng ngay lúc này, người đàn ông bế cô khiến cô cảm thấy rất thoải mái và vô thức càng nhích sát vào người đàn ông hơn.
  • Diệp Chi Tinh thốt lên tiếng kêu nhỏ như tiếng mèo: “Xin hãy giúp tôi… tôi khó chịu quá…” Trong chốc lát đã thắp lên ngọn lửa ham muốn mà Mộ Lăng Phong đang cố kìm nén.
  • Mộ Lăng Phong giữ chặt bàn tay nhỏ bé đang gấp gáp của Diệp Chi Tinh. Cúi xuống và ôm người phụ nữ nhỏ bé mặt đỏ ửng, bước đi đến phòng ngủ trên tầng hai, tùy ý chọn một phòng, đá cửa đi vào.
  • Ôm chặt Diệp Chi Tinh đi vào bên trong và đóng sầm cửa lại. Sau đó ôm hông xoay nhẹ người Diệp Chi Tinh quay ra khóa cửa lại.
  • Diệp Chi Tinh không thể động đậy được, đôi tay nhỏ bé của cô chỉ có thể đặt lên hai bên vai của Mộ Lăng Phong và ôm chặt anh. Đôi chân gầy gò của cô không ngừng cựa quậy trên người Mộ Lăng Phong.
  • Diệp Chi Tinh bị đè bẹp vào cánh cửa không thể cử động được, chỉ cảm thấy rằng trong người nóng bừng lên khó chịu. “Aa! Xin anh, xin anh mau giúp tôi.” Giọng nói yếu đuối quyến rũ của Diệp Chi Tinh đến tai Mộ Lăng Phong. Dáng vẻ người phụ nữ này ngay lúc này đây làm sao có thể không khiến Mộ Lăng Phong động lòng được chứ.
  • Điều đáng nói hơn là cơ thể của Diệp Chi Tinh đang va chạm cọ sát trên người của Mộ Lăng Phong, làm cho tình hình càng lúc càng trở nên khó tưởng hơn nữa. Ánh nhìn từ đôi mắt của Mộ Lăng Phong ngày càng đi sâu hơn.
  • Anh lớn tiếng nói: “Cô kia, cô có biết là cô đang làm cái gì không hả?”
  • “Ừ… ừ…” Diệp Chi Tinh đã hoàn toàn mất đi nhận thức, giờ đây chỉ còn mỗi khát vọng bản năng. Cô hoàn toàn không biết người đàn ông trước mặt mình là ai, cô chỉ cảm thấy gần gũi anh ta thì sẽ dễ chịu hơn rất nhiều và càng muốn làm chuyện đó.
  • Nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Diệp Chi Tinh, Mộ Lăng Phong cau mày đầy dục vọng và mang theo đó là sự lạnh lùng khó tả: “Rốt cuộc là kẻ nào đã bỏ thuốc với em.”
  • Diệp Chi Tinh làm sao còn có thể nghĩ về những việc khác ngay lúc này, chu đôi môi đỏ hồng muốn một nụ hôn. Mộ Lăng Phong liền cúi đầu, không ngại ngần hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
  • Hương vị quen thuộc một lần nữa lại đến với anh, khiến anh cảm thấy an tâm hơn. Đồng thời, chặn lại những lời lẩm bẩm và hơi thở hổn hển của cô.
  • Hai người họ dường như hai con cá đã ở trên cạn lâu ngày mới được thả về đại dương, cứ quấn quýt lấy nhau không rời.
  • Thật ra Mộ Lăng Phong không thích hôn nhau với phụ nữ, anh thừa nhận rằng mình từng mắc một chứng bệnh sạch sẽ. Anh có thể lên giường với bất cứ người phụ nữ nào, nhưng đó cũng chỉ là để giải quyết nhu cầu về sinh lý chứ không nảy sinh tình cảm. Vì vậy mà anh chưa bao giờ hôn ai.
  • Nụ hôn đầu của anh chính là cùng với Diệp Chi Tinh. Và đêm hôm đó bất giác không biết tại sao mà anh đã hôn cô mà nụ hôn còn rất sâu.
  • Mộ Lăng Phong có thể cảm nhận được sự luống cuống của Diệp Chi Tinh lúc đó. Cảm giác ấy khiến anh không thể nào quên được.
  • Còn hôm nay, mặc dù Diệp Chi Tinh đã bị thuốc mê phát tác nhưng cảm giác ấy dường như không khác đi mấy. Mộ Lăng Phong nhếch miệng tỏ ý thích thú cái cảm giác này. Tuy là Diệp Chi Tinh đã từng kết hôn nhưng như thế thì đã làm sao, bọn họ đã tính tới chuyện ly hôn rồi.
  • Hơn nữa, dựa vào cái tính cách này của Mộ Lăng Phong thì cứ cho là người phụ nữ này không tính ly hôn thì anh ta cũng nhất quyết giành cho bằng được. Con người của Mộ Lăng Phong đơn giản thô bạo là vậy.
  • Diệp Chi Tinh đã bị nụ hôn mây mưa kia làm đắm chìm đi nhưng tay chân cô không quên hoạt động.