Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương sau
Kim Ốc Tàng Kiều

Kim Ốc Tàng Kiều

Last update: 2022-09-05

Chương 1 Nụ hôn xa lạ

  • Tháo cái kính cận dày cộm khỏi đôi mắt đen láy hút hồn, điểm tô gương mặt xinh xắn bằng lớp trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, xịt lên người hương nước hoa yêu thích nhất, Diệp Chi Tinh với khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ cùng nụ cười mỉm trên môi, bước ra khỏi căn biệt thự Mộ gia.
  • Bình thường Diệp Tinh Chi chẳng mấy chú trọng ăn diện, vậy mà giờ lại sửa soạn làm đẹp cho bản thân. Bởi hôm nay, người chồng đã cưới được nửa năm của cô sẽ trở về thành phố này. Xa cách đã lâu, lòng cô khó tránh đôi phần mong ngóng.
  • Trở lại căn nhà tân hôn của hai người, cô mở cửa ra, trên kệ dép bên góc phòng khách có đặt một đôi giày cao gót quyến rũ của phụ nữ, làn hương thơm phức thoảng qua.
  • Từ ngày kết hôn, cô chưa một lần về lại đây, hôm nay là lần thứ hai cô ghé qua.
  • Diệp Chi Tinh nhíu mày, bồn chồn đi về phía căn phòng của hai người họ. Chưa đến cửa thì đã nghe thấy tiếng rên rỉ mập mờ chối tai làm cho Diệp Chi Tinh ớn lạnh người.
  • Người phụ nữ đang nằm trong lòng của Mộ Hạo Phàm ngẩng mặt nhìn ra cửa nói: “Hình như bên ngoài có người.”
  • Giọng nói thình lình vang lên đó khiến Diệp Chi Tinh giật lùi và đẩy nhẹ tay nắm cửa. Giờ phút này, cô bỗng cảm thấy sợ hãi, sợ người đối diện mình là Mộ Hạo Phàm. Không suy nghĩ gì thêm, Diệp Chi Tinh quay lưng vội chạy ra ngoài.
  • Đang trong lúc hưng phấn lại bị làm gián đoạn, Mộ Hạo Phàm bực bội sầm cả mặt. Im lặng một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp rời đi.
  • Mộ Hạo Phàm khinh thường ra mặt, cất tiếng “hừ” đầy lạnh lùng: “Ra là con đàn bà nhu nhược vô dụng đó. Khỏi cần để ý đến cô ta, chúng ta tiếp tục nào.” Từng câu từng chữ đều thể hiện thái độ chán ghét đối với Diệp Chi Tinh.
  • Người phụ nữ má đỏ môi hồng giở giọng nũng nịu thăm dò người đàn ông lạnh lùng trước mặt: “Cô ta biết chuyện của chúng ta rồi. Liệu có lấy việc này ra để uy hiếp anh không?”
  • “Uy hiếp? Cô ta dám sao! Anh còn mong cô ta sớm biết chuyện rồi cút lẹ lẹ cho anh nhờ.” Mộ Hạo Phàm nói, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.
  • Diệp Chi Tinh loạng choạng chạy ra khỏi căn phòng ngột ngạt đó. Dưới ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn, khuôn mặt thanh tú của cô đã giàn giụa nước mắt. Diệp Chi Tinh liên tục gạt đi dòng lệ không ngừng tuôn rơi. Cô muốn lau sạch nước mắt để mình trông vẫn xinh đẹp, nào ngờ kính áp tròng lại vô tình rớt ra ngoài. Mọi thứ lập tức trở nên mờ mờ ảo ảo với một người bị cận nặng như cô. Nỗi tủi thân trong cô phút chốc dâng trào không kiểm soát.
  • Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, người đàn ông đã thề ước trăm năm, hứa chăm sóc lo lắng cho cô suốt đời suốt kiếp trong buổi lễ kết hôn đó lại làm chuyện đồi bại với người phụ nữ khác ngay tại căn nhà tân hôn của họ.
  • Bố mẹ của Diệp Chi Tinh mất sớm, việc lấy Mộ Hạo Phàm cũng là quyết định của chính bản thân cô. Không dám nghĩ rằng là vì tình yêu mà kết hôn nhưng cũng xem như là có nơi gửi thân. Nếu không phải hôm nay cô chính mắt bắt gặp chồng mình gian díu với người phụ nữ khác thì cô còn cho rằng đấy là người đàn ông mà cô có thể gửi gắm cả đời.
  • Nghĩ đến đêm tân hôn đó cô đã bị người đàn ông này bỏ mặt một mình tại Mộ gia còn anh ta thì bỏ ra nước ngoài. Nửa năm nay, Diệp Chi Tinh giống như một người bảo mẫu ở nhà họ Mộ. Không những hằng ngày hầu hạ cuộc sống của từng người, từ người già đến trẻ con mà còn không ngừng bị trách mắng.
  • Dòng suy nghĩ trong đầu Diệp Chi Tinh rất hỗn loạn, không biết đi về đâu, cô chỉ muốn rời khỏi nơi không có tình người này càng sớm càng tốt, cô vốn dĩ là người không thuộc về nơi này. Thêm vào đó, với tình trạng cận nặng của cô, khi không có mắt kính thì chẳng khác gì một người mù.
  • Diệp Chi Tinh vịn thành cầu thang bước xuống. Trong lòng cô lúc này trỗng rỗng không biết đi về đâu, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này. Cô lờ mờ nhìn thấy một cái nút nhỏ từa tựa nút thang máy bèn ấn vào, nhưng không thấy cửa thang máy mở ra. Nôn nóng, cô ấn liên tiếp mấy lần, “cửa thang máy” cuối cùng cũng chịu mở. Xuất hiện trước mắt cô lúc này là một người đàn ông cởi trần nửa thân trên bước từ trongc “thang máy” ra.
  • Cô hoảng hốt ré ầm lên, cuống quýt cúi gằm xuống. Thì ra cái nút ban nãy không phải là nút cửa thang máy mà là chuông cửa!
  • “Xin lỗi đã làm phiền anh.” Diệp Chi Tinh cảm thấy mình đang mắc kẹt trong một tình huống hết sức lúng túng. Mặc dù lúc nãy không nhìn rõ diện mạo người đàn ông trước mặt nhưng hơi thở đầy nam tính của anh ta hầm hập phả tới vẫn khiến cô không khỏi ngượng chín mặt.
  • Diệp Chi Tinh vội vàng quay lưng bỏ đi nhưng lại bị một đôi tay rắn chắc kéo lại và khóa chặt ngay tại cửa. Chưa kịp phản ứng gì thì một nụ hôn lạ lùng đã rơi xuống đôi môi mềm mại của cô.
  • Cô trợn to mắt đầy kinh ngạc, không ngờ mình đã bị một người đàn ông lạ mặt bức hôn!
  • “Ưm, buông tôi ra!” Diệp Chi Tinh yếu ớt rít qua kẽ răng, tay đập loạn xạ lên ngực anh ta.
  • Trong bóng tối, người đàn ông nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang cố sức kháng cự trước mặt, ánh mắt thoáng nét không vui.
  • “Im miệng, bọn họ không cho cô biết là tôi không thích kiểu phụ nữ ồn ào hay sao?”
  • Diệp Chi Tinh nghe mà chẳng hiểu mô tê gì. Dưới tác dụng của nụ hôn, đôi mắt mờ mịt của cô như phủ một lớp sương mỏng, đẹp mơ màng mà quyến rũ.
  • Mộ Lăng Phong nhìn thẳng vào mắt cô và tiếp tục hôn.
  • Diệp Chi Tinh bị ôm chặt, cô không ngừng dùng sức chống cự. Tuy nhiên sức lực cô giờ đây càng lúc càng yếu đi.
  • Một hồi lâu sau, Diệp Chi Tinh dường như cảm thấy mình sắp không thở được thì Mộ Lăng Phong mới từ từ buông cô ra.
  • Đôi môi mềm mại của cô đã bị Mộ Lăng Phong hôn đến đỏ mọng quyến rũ lòng người, trông như những đóa hoa đào nở rộ sắp đến mùa thu hoạch.
  • Giọng nói mang chút hơi thở gấp gáp cùng với sự ngọt ngào lẫn mùi hương của hoa lan cất lên: “Vị tiên sinh này, tôi nghĩ là anh đã…”