Chương 7 Phá thai
- “Chuyện này là sao?!” Trang Tử Khâm chất vấn, dường như trong phút chốc bà hiểu ra điều gì đó, “Lẽ nào số tiền đó không phải là tiền bồi thường của người gây tai nạn sao?"
- Bà bị thương do tai nạn xe hơi, tiền lo tang lễ cho con trai tốn không ít, trước khi về nước, còn đưa cho mình một chút tiền, nói rằng đó là số tiền người gây tai nạn đền bù còn thừa.
- Lâm Tân Ngôn không biết nên nói như thế nào, quá khó để mở lời.
- Sự im lặng của cô rõ ràng là đang ngầm thừa nhận. Làm thế nào mà một cô gái như cô lại có thể gom được nhiều tiền như vậy, Trang Tử Khâm rất đau lòng, không thể tin được, "Con, con đã phản bội chính mình——"
- Bà nắm lấy cổ tay Lâm Tân Ngôn, "Con không thể sinh đứa trẻ này ra, bây giờ con cùng mẹ đến bệnh viện!"
- “Tại sao?” Lâm Tân Ngôn cố gắng bỏ tay bà ra.
- “Nếu con sinh thì cả đời này coi như đã bị hủy hoại!” Cô không thể sinh đứa bé này được, cô đã kết hôn rồi, nếu người khác biết, cô sẽ chấm hết.
- “Mẹ, con xin mẹ, hãy để con sinh đứa bé ra.” Lâm Tân Ngôn vừa khóc vừa van xin.
- Lâm Tân Ngôn cầu xin Trang Tử Khâm như thế nào bà cũng không đồng ý, thái độ của bà rất kiên quyết.
- Đưa Lâm Tân Ngôn đến bệnh viện ngay ngày hôm đó.
- Lâm Tân Ngôn không đi bà liền dùng cái chết để uy hiếp cô.
- Lâm Tân Ngôn không thể không đi, trước khi phá thai cần làm rất nhiều xét nghiệm, khi Trang Tử Khâm đi lấy phiếu xét nghiệm, cô ngồi trên băng ghế ở hành lang một mình, hai tay đặt lên bụng.
- Nước mắt không ngừng rơi.
- Vừa chua xót vừa bất lực.
- “Anh Hạo, em không sao, anh đừng lo lắng quá, chỉ bị bỏng một chút thôi.” Bạch Trúc Vi nhẹ nhàng cười, mặc một chiếc váy bó màu đen làm nổi bật lên thân hình lồi lõm của cô ta, trên vai khoác một chiếc áo vest, Tông Cảnh Hạo mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên lộ ra cánh tay săn chắc.
- Vẻ mặt lo lắng, "Bị bỏng nếu điều trị không tốt sẽ để lại sẹo."
- Cả người Bạch Trúc Vi dựa vào ngực Tông Cảnh Hạo, "Nếu để lại sẹo, anh có chê em không?"
- "Chỉ nói lung tung!"
- Bạch Trúc Vi khẽ cười khúc khích, biết rằng Tông Cảnh Hạo không phải là người nông cạn.
- Giọng nói này——
- Lâm Tân Ngôn từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên hành lang, Bạch Trúc Vi dựa vào Tông Cảnh Hạo từ từ bước tới.
- Hai người rất xứng đôi.
- Còn cô giống như một tên hề, còn trẻ tuổi nhưng đã mất đi sự trong trắng, trong bụng có một đứa con không biết ba là ai.
- Khi cô đang sững sờ liền gặp phải ánh mắt kinh ngạc nhìn tới.
- “Bệnh nhân tiếp theo.” Cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá đang đứng ở cửa, phía sau là một cô gái trẻ ôm bụng dưới đi ra, miệng vẫn lẩm bẩm nói: “Phá thai không đau đớn, con mẹ nó tại sao vẫn đau như vậy?"
- Tông Cảnh Hạo nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lâm Tân Ngôn, khi ở trước mặt anh thì tỏ ra vô cùng quan tâm đến đứa con trong bụng, thoắt một cái đã đến đây để phá thai?
- Anh thầm cười lạnh!
- Bạch Trúc Vi nhìn về hướng Tông Cảnh Hạo đang nhìn——
- Lúc nhìn thấy Lâm Tân Ngôn, cô ta có chút cảm giác quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ là mình đã gặp ở đâu, cô ta nhìn Tông Cảnh Hạo, "Anh quen người này à?"
- “Không quen.” Tông Cảnh Hạo lạnh lùng nói.
- Đối với Lâm Tân Ngôn, Tông Cảnh Hạo đã gắn cho cô đủ loại mác, đời tư của cô hỗn loạn, mới mười tám tuổi mà đã mang thai, một mặt thì thể hiện tình mẫu tử trước mặt anh, mặt khác lại đi phá thai.
- Là người tâm cơ!
- “Đã nghĩ kỹ chưa?” Y tá xác nhận hết lần này đến lần khác.
- Lâm Tân Ngôn không muốn bị người khác nhìn thấy sự thảm hại của bản thân, mặc dù không muốn, đau lòng và bất lực, nhưng cô vẫn gật đầu, "Tôi nghĩ kỹ rồi."
- "Vậy theo tôi vào đi."
- Lâm Tân Ngôn cúi đầu, không dám nhìn ai, đi theo y tá vào phòng phẫu thuật, cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, ngăn cách với mọi thứ bên ngoài.
- Bạch Trúc Vi cảm thấy bất an, cô ta cảm nhận được sự tức giận của Tông Cảnh Hạo, cô ta vươn tay nắm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng nói: "Anh Hạo."
- Tông Cảnh Hạo mặt lạnh nói: "Đi thôi."
- Bạch Trúc Vi nắm chặt tay anh hơn, quay đầu nhìn lại phòng phẫu thuật đã đóng chặt cửa rồi nhìn phản ứng của Tông Cảnh Hạo, không giống không quen biết, nhưng ở bên anh lâu như vậy, chưa từng có một người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh anh cả.
- Cô ta biết rất rõ điều này, người phụ nữ vừa rồi là ai?
- Tại sao anh ấy lại tức giận như vậy?!
- "Anh Hạo, cô gái vừa rồi..."
- Tông Cảnh Hạo ôm cô, không muốn nói về chủ đề này, "Không cần quan tâm đến những người không quan trọng."
- Bạch Trúc Vi chỉ có thể ngậm miệng, cho dù tò mò nhưng cũng không nói gì.
- Trong phòng phẫu thuật, khi nhìn thấy những dụng cụ sắc nhọn đó Lâm Tân Ngôn đã chùn bước, không, cô không thể bỏ đứa trẻ này, không thể!
- “Nằm lên đi.” Bác sĩ ra hiệu.
- “Tôi không làm nữa.” Lâm Tân Ngôn lắc đầu, quay người bỏ chạy.
- Cô chạy rất nhanh, quá hoang mang nên không nhìn đường phía trước, va vào người đàn ông trong đám người đông đúc đang đi tới.
- Cô ôm trán, liên tục xin lỗi, "Xin lỗi, xin lỗi——"
- “Lâm Tân Ngôn?” Hà Thụy Trạch thấy rất giống cô, cũng không dám chắc chắn nên thử hỏi.