Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 17 Mười tám tuổi đã chửa hoang

  • Tông Cảnh Hạo khẽ gật đầu, lúc này, không hiểu sao đường nét hàm dưới hoàn hảo của anh căng lên, hờ hững thốt ra một chữ: “Nói.”
  • “Tám năm trước, Lâm Quốc An và Trang Tử Khâm ly hôn, sau đó đưa hai mẹ con họ đến nước A sống. Trong tám năm này, họ chưa từng quay lại, cho đến cách đây không lâu mới được Lâm Quốc An đón về.”
  • Tông Cảnh Hạo cau mày, đây chính là lý do cô biết nói tiếng nước A, bởi vì cô từng sống ở đó?
  • “Chỉ như vậy?” Rõ ràng những điều này không thể khiến anh hài lòng.
  • Giọng của Quan Kình ngập ngừng, sau đó nói tiếp: “Sau khi Trang Tử Khâm bị đưa đến nước A thì sinh một người con trai bị mắc chứng tự kỷ, cuộc sống khá khó khăn. Hơn nữa, trước khi họ quay về thì cậu bé này đã chết trong một vụ tai nạn xe.”
  • Tông Cảnh Hạo cau mày, vẻ mặt nặng nề, lần trước trong mắt cô lộ vẻ đau thương là vì em trai của cô sao?
  • Vậy đứa trẻ trong bụng cô, “Hết rồi à? Bên cạnh cô ấy không xuất hiện người đàn ông nào sao?”
  • “Không có… Chỉ có một bác sĩ tâm lý khá gần gũi với cô ấy.” Quan Kình cẩn thận xem lại tài liệu mà nhân viên được cử đến đó điều tra gửi đến, nói: “Hết rồi, lúc đi học thì chưa từng yêu đương, cũng không có người đàn ông nào khác đến gần cô ấy.”
  • Cũng có nghĩa là, đứa con trong bụng cô có khả năng là con của tên bác sĩ tâm lý kia.
  • Cô được Lâm Quốc An đón về là vì hôn ước giữa cô và anh, cô về để kết hôn?
  • Sở dĩ cô thích tiền như vậy là bởi vì cuộc sống ở nước A khá khó khăn cho nên cô mới dịch tài liệu cho anh và đến nhà hàng làm việc để kiếm tiền.
  • Nghĩ như vậy, Tông Cảnh Hạo đã hiểu những biểu hiện kỳ lạ của Lâm Tân Ngôn.
  • Đồng thời cũng hiểu ý trong lời nói của Hứa Thụy Trạch.
  • Tâm trạng của anh phức tạp hơn, quay lại nhìn, sau đó sải bước xuống bậc thềm, lên xe rời khỏi bệnh viện.
  • Trong bệnh viện.
  • Lâm Tân Ngôn không ăn trưa nên bây giờ có hơi đói.
  • “Mẹ, con muốn ăn cơm bát bảo.” Đột nhiên Lâm Tân Ngôn muốn ăn đồ ngọt.
  • Trang Tử Khâm là người từng trải, biết phụ nữ mang thai thì kén ăn, sẽ thích những món ăn có mùi vị nhất định.
  • Người xưa hay nói, thích ăn chua là trai thích ăn cay là gái, cũng không biết đứa bé trong bụng cô là trai hay gái nữa.
  • “Mẹ về nấu cho con.” Trang Tử Khâm đứng lên, nhưng cũng sợ cô ở bệnh viện không có ai chăm sóc.
  • Dường như Lâm Tân Ngôn nhận ra sự lo lắng của mẹ, cô cười nói: “Con không sao đâu, bác sĩ nói chú ý nghỉ ngơi là được.”
  • Nếu không phải lo em bé trong bụng không ổn thì cô hoàn toàn không cần nằm viện.
  • Trang Tử Khâm gật đầu, dặn dò bảo cô nghỉ ngơi rồi mới ra khỏi phòng bệnh.
  • Lúc Trang Tử Khâm xuống xe đi vào khu chung cư thì bất ngờ bị vài người phụ nữ chặn lại.
  • Họ đều là người ở trong khu chung cư này.
  • Mặc dù mới vào ở chưa lâu, cũng không có mâu thuẫn gì, Trang Tử Khâm cau mày: “Các người muốn làm gì?”
  • “Con gái bà chưa kết hôn đã có thai? Chửa hoang đúng không?” Người lên tiếng trước tiên là một người phụ nữ trung niên mập mạp.
  • Sống bên cạnh nhà Trang Tử Khâm.
  • “Bình thường trông hai người cũng giống người đấy, không ngờ con gái bà lại là cái hạng này. Chẳng phải lần trước bà nói con gái bà mới mười tám à?” Người phụ nữ mập đó chống hông, lên mặt nạt người.
  • Sắc mặt Trang Tử Khâm tái xanh, run giọng nói: “Các người… các người nghe ai khua môi múa mép thế?”
  • “Chẳng lẽ chúng tôi nói sai, con gái bà hoàn toàn không có thai à?”
  • Tay Trang Tử Khâm run lên, đúng vậy, con gái bà có thai rồi.
  • “Đúng là không biết xấu hổ!”
  • “Phải đấy, trẻ tuổi đã đi quyến rũ đàn ông, trông thì trong sáng mà hóa ra lại là thứ lẳng lơ!”
  • “Đúng đúng, vẻ ngoài ngây thơ đều là giả vờ cho người ta thấy thôi, sau lưng toàn làm những việc bẩn thỉu…”
  • “Các người im miệng đi, là ai bảo các người nói thế?” Trang Tử Khâm tức giận, khuôn mặt vốn nhã nhặn bắt đầu méo mó.
  • “Dám làm thì đừng có sợ người ta nói!”
  • Trang Tử Khâm ôm ngực đang phập phồng của mình, nghiêm giọng biện bạch cho con gái: “Con gái tôi không phải loại người như các người nói!”
  • Bà cảm thấy trái tim như sắp bị người ta xé toạc, con gái của bà không phải người như vậy.
  • Tại sao lại muốn vu khống con bé?
  • “Không phải? Vậy tại sao mới mười tám mà đã ễnh bụng ra?”
  • Trang Tử Khâm nghẹn họng, Lâm Tân Ngôn mang thai là sự thật.
  • Bà biết, chưa kết hôn đã có thai sẽ khiến người ta chỉ trỏ, nhưng không ngờ bọn họ lại chửi rủa chỉ trích một cách dữ dội đến thế.
  • “Tránh ra!” Trang Tử Khâm đẩy bọn họ ra, nhanh chóng đi vào khu chung cư.
  • Mặc dù rất tức giận với lời nói của bọn họ, nhưng nghĩ đến con gái vẫn đang trong bệnh viện nên bà kiềm nén sự khó chịu, đi nấu cơm cho con gái.
  • Bà tưởng mình đã che giấu rất tốt rồi, nhưng đến bệnh viện đưa cơm cho con gái vẫn bị Lâm Tân Ngôn nhận ra.
  • “Mẹ, sắc mặt mẹ…”
  • “Mẹ không sao.” Trang Tử Khâm không muốn để con gái biết hôm nay bà nghe thấy những lời đó.
  • Lâm Tân Ngôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang cố ý né tránh của Trang Tử Khâm, bà không biết nói dối, một khi nói dối là không dám nhìn vào mắt đối phương.
  • Rõ ràng bà đang nói dối rồi.
  • Lâm Tân Ngôn không vạch trần, cô nhận lấy cơm bát bảo bà đưa qua.
  • Rõ ràng ngọt là thế nhưng cô không cảm nhận được, chỉ cảm thấy vị đắng.
  • Cô cụp mắt xuống, “Mẹ, ngày mai con có thể xuất viện rồi, con về nhà ở với mẹ vài ngày.”
  • Cô tưởng rằng sắc mặt Trang Tử Khâm xanh xao là vì nhớ em trai.
  • Đây là tâm bệnh của mẹ.
  • Trang Tử Khâm sửng sốt, quả quyết nói: “Không được.”
  • Để con bé nghe thấy những lời đó thì nó sẽ khó chịu cỡ nào chứ?
  • Lâm Tân Ngôn cau mày: “Mẹ…”
  • “Nghe lời mẹ.” Trang Tử Khâm làm ra vẻ nghiêm túc, “Cho dù là giao dịch hay là gì thì bây giờ con đã gả vào nhà họ Tông rồi, con nên ở đó.”
  • Phản ứng của Trang Tử Khâm rất kỳ lạ, Lâm Tân Ngôn không nghĩ nhiều cũng không được.
  • Cô không lên tiếng, miệng mất vị giác rồi, chỉ vì em bé trong bụng nên nuốt tạm gì đó.
  • Trằn trọc cả đêm cô cũng không ngủ được.
  • Sau đó, lúc trời gần sáng cô mới dần thiếp đi, nhưng cũng chỉ được một lúc đã dậy.
  • Buổi sáng, Hà Thụy Trạch đến, Trang Tử Khâm về nhà nấu đồ ăn cho Lâm Tân Ngôn.
  • Đợi đến khi Trang Tử Khâm ra khỏi phòng bệnh, Lâm Tân Ngôn mới xuống giường, Hà Thụy Trạch đi qua dìu cô.
  • Cô ngẩng đầu nhìn Hà Thụy Trạch, “Em cảm thấy mẹ em có chuyện giấu em.”
  • “Chuyện gì?” Hà Thụy Trạch hỏi.
  • “Em không biết, cho nên em muốn làm rõ.” Cô do dự giây lát, "Em muốn nhờ anh giúp em một chuyện.”
  • “Em nói đi.”
  • “Em muốn đi theo bà ấy.”
  • Xem thử rốt cuộc vì sao bà không muốn cô về nhà ở.
  • Rõ ràng trước đây Trang Tử Khâm bảo, hi vọng cô ở nhà, như vậy tiện để bà chăm sóc cô.
  • Nhưng hôm qua, phản ứng của bà lại quyết liệt như vậy.
  • Rõ ràng không bình thường mà.
  • Bây giờ cô chỉ có một mình mẹ là người thân, cô không thể để mẹ lặng lẽ chịu đựng những chuyện cô không biết được.
  • Hà Thụy Trạch xác định cô có thể đi được nên đồng ý giúp cô.
  • Trên đường đều rất yên ổn, Trang Tử Khẩm xuống xe vào khu chung cư.
  • Lâm Tân Ngôn đi theo.
  • Ra khỏi thang máy, Lâm Tân Ngôn nhìn thấy nơi hai mẹ con ở, từ cửa nhà cho đến trên đường đều viết chữ không biết xấu hổ, chưa kết hôn đã mang thai, đầy các từ ngữ chửi rủa, còn tạt cả sơn.
  • Trang Tử Khâm đứng ở cửa tức đến run rẩy, người loạng choạng rồi ngã xuống.
  • “Mẹ…”
  • Hà Thụy Trạch bước tới, đỡ Trang Tử Khâm đang ngã xuống, “Đưa đến bệnh viện trước đã.”
  • Rõ ràng đã bị kích thích bởi những thứ trên tường.
  • Lâm Tân Ngôn nghẹn ngào nói được.
  • Từ lúc em trai mất, cộng thêm di chứng từ vụ tai nạn xe nên sức khỏe của mẹ rất yếu.
  • Nhìn thấy những thứ này chắc chắn sẽ tức giận.
  • Đột nhiên ngất xỉu khiến Lâm Tân Ngôn lo lắng không thôi.
  • Trang Tử Khâm được đưa vào phòng cấp cứu.
  • Lâm Tân Ngôn đứng ở cửa như người mất hồn. Hà Thụy Trạch đi đến ôm lấy vai cô, an ủi: “Đừng lo lắng quá.”
  • Tông Cảnh Hạo về đến nhà thì thấy Lâm Tân Ngôn chưa về, nghĩ tới cô ở bệnh viện nên lái xe đến đó.
  • Có lẽ vì biết quá khứ Lâm Tân Ngôn khá bất hạnh, hoặc vì cô là vợ mình nên trong lòng cảm thông cho cô hơn.
  • Đến bệnh viện không thấy cô trong phòng bệnh, nhưng lúc định rời đi thì thấy cảnh cô và Hà Thụy Trạch đang ôm nhau ở hành lang.
  • Trong tim bất giác bùng lên một ngọn lửa…