Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 19 Rõ ràng rất phi lý nhưng lại vô cùng lưu luyến

  • Lâm Tân Ngôn cảm thấy anh rất khó hiểu.
  • Chẳng phải anh với Bạch Trúc Vi ở bên nhau sao?
  • Huống hồ, mối quan hệ giữa cô với Hà Thụy Trạch cũng không như anh nghĩ, anh dựa vào đâu mà can thiệp vào chuyện của mình?
  • “Tôi không quản lý anh, cũng xin anh đừng can thiệp vào chuyện riêng của tôi…”
  • Cô còn chưa nói xong thì bỗng dưng môi bị chặn lại.
  • Tất cả những lời quanh quẩn ở đầu lưỡi đã không nói ra được nữa.
  • “Ưm…”
  • Lâm Tân Ngôn phản ứng lại, đẩy anh ra.
  • Lý trí của Tông Cảnh Hạo quay lại, anh lùi về sau một bước.
  • Anh nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt với vẻ không thể tin được!
  • Anh vừa làm gì vậy?
  • Bạch Trúc Vi chủ động như vậy mà anh không hề có ham muốn thân mật với cô ấy.
  • Nhưng thấy người phụ nữ này không ngừng mấp máy đôi môi hồng, đầu anh bỗng chốc trống rỗng, mất kiểm soát làm ra chuyện khiến anh cũng bất ngờ!
  • Lâm Tân Ngôn còn xấu hổ và kinh ngạc hơn, ngoài đêm đó ra thì cô chưa từng có hành vi thân mật như vậy với bất kỳ người đàn ông nào.
  • “Anh, anh dựa vào cái gì chứ?” Lâm Tân Ngôn cảm thấy mình bị xâm phạm.
  • Cô bán mình nhưng chắc chắn không phải là người phụ nữ tùy tiện.
  • Anh dựa vào cái gì chứ?
  • Tông Cảnh Hạo ngoảnh mặt đi, đưa lưng về phía cô, nói: “Cô là vợ tôi.”
  • Cho nên có làm gì cũng không hề quá đáng!
  • Lâm Tân Ngôn mở lớn hai mắt, thế này đúng là cả vú lấp miệng em mà!
  • “Chúng ta không phải vợ chồng, chỉ là giao dịch!” Lâm Tân Ngôn run giọng nói.
  • Cô sợ tiếp xúc thân mật như vậy với đàn ông.
  • Đêm đó chính là ác mộng của cô!
  • Cô bài xích hành vi thân mật giữa nam và nữ.
  • Lâm Tân Ngôn vô cùng tức giận nên không phát hiện sự khác lạ của Tông Cảnh Hạo, chẳng qua anh chỉ đang ra vẻ bình tĩnh cho cô nhìn mà thôi.
  • Nếu Lâm Tân Ngôn đủ bình tĩnh, nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra tai Tông Cảnh Hạo đã đỏ bừng lên.
  • “Cho dù là giao dịch, nhưng cô cũng đâu có nói trong thời gian là vợ chồng thì không thể làm chuyện vợ chồng.” Anh chậm rãi xoay người, nhìn Lâm Tân Ngôn gần như đang suy sụp.
  • Mày cau chặt lại.
  • Nụ hôn của anh không độc đến nỗi phải suy sụp như vậy chứ?
  • Nói cách khác, có đang giữ sự trong trắng vì người đàn ông kia?
  • Anh chầm chậm đến gần cô, “Một người đàn ông, ngay cả người phụ nữ mình thích mà cũng không bảo vệ tốt thì anh ta loại đàn ông gì chứ? Có gì đáng để cô yêu, để cô phải giữ gìn sự trong trắng vì anh ta?”
  • Lâm Tân Ngôn không biết những lời anh nói là có ý gì?
  • Lẽ nào anh đang nói Hà Thụy Trạch?
  • Lúc Lâm Tân Ngôn đang muốn giải thích rõ thì Tông Cảnh Hạo lấy lại vẻ bình tĩnh, đi đến ngồi xuống trước bàn làm việc, lười biếng tùy tiện ngã người ra sau, một tay đặt lên bàn, vẻ mặt cũng vô cùng hờ hững, như thể hành động thân mật vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
  • “Tôi có thể cho cô mảnh đất ở vịnh Repulse, có điều…” Anh ngừng lại chốc lát, “Không phải cho không.”
  • Lâm Tân Ngôn nắm chặt hai tay, không kìm được run lên, trăm mối suy nghĩ đan xen trong lòng, cuối cùng cô ép hành vi cợt nhã của Tông Cảnh Hạo xuống.
  • Bình tĩnh hỏi: “Anh muốn thứ gì?”
  • Tông Cảnh Hạo rũ mắt, giọng nói hơi lay động: “Tạm thời chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra sẽ nói cho cô.”
  • Có lẽ đây là chuyện bốc đồng nhất anh làm từ trước đến này.
  • Ngoài dự đoán!
  • Không nằm trong sự kiểm soát của anh!
  • Lâm Tân Ngôn mím môi, cô muốn giành lại những thứ trong tay Lâm Quốc An cũng không dễ dàng gì, nếu thật sự có thể có được con át chủ bài để giao dịch với Lâm Quốc An thì tất nhiên là tốt rồi.
  • Chỉ là…
  • “Tôi sẽ không bảo cô giết người phóng hỏa, sẽ không bảo cô làm chuyện trái với đạo đức đâu.” Dường như Tông Cảnh Hạo nhận ra sự lo lắng của cô, anh nói đầy cám dỗ.
  • Do dự giây lát, “…Được.”
  • Hiện tại cô chẳng có gì cả, còn sợ gì chứ?
  • Nếu có thể nhanh chóng giành lại những thứ kia thì cô có thể đưa mẹ rời khỏi đây, tìm một nơi yên bình để sống.
  • “Tôi nhắc lại lần nữa, vẫn đang trong mối quan hệ vợ chồng với tôi thì đừng liên quan đến bất kỳ người đàn ông nào!” Nhớ đến hình ảnh cô và Hà Thụy Trạch ở bên nhau, lồng ngực anh lại ngột ngạt một cách khó tả.
  • “Tôi với…”
  • “Cô có thể ra ngoài rồi!” Cô còn chưa nói xong thì đã bị Tông Cảnh Hạo cắt ngang.
  • Anh không muốn nghe chuyện của cô và người đàn ông đó.
  • Nghe là bực!
  • Lâm Tân Ngôn mấp máy môi, cuối cùng không nói gì, xoay người ra ngoài.
  • Lúc cửa thư phòng đóng lại, vẻ bình tĩnh trên mặt Tông Cảnh Hạo biến mất.
  • Anh day ấn đường, vừa rồi anh bốc đồng quá.
  • Nhớ đến nụ hôn rất ngắn nhưng lại ấn tượng rất sâu đó, ngón tay anh lướt lên môi, dường như vẫn còn vương lại mùi vị của cô, bất giác, nụ cười nhàn nhạt thoáng qua khóe môi.
  • Ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra mình đang cười.
  • Rõ ràng rất phi lý nhưng lại vô cùng lưu luyến.
  • Môi cô thật sự rất mềm.
  • Còn rất giống với Bạch Trúc Vi.
  • Nhưng sau đêm đó, anh không thể tìm thấy mùi vị khiến anh mê đắm trên người Bạch Trúc Vi nữa.
  • Lẽ nào là vì cơ thể mình lúc đó gây nên?
  • Cảm giác này thật sự rất kỳ lạ.
  • Lâm Tân Ngôn ra khỏi thư phòng cũng không ở lại nhà, mẹ đang ở bệnh viện, cô phải đến chăm sóc. Vừa ra cửa thì chạm mặt Bạch Trúc Vi đến biệt thự.
  • Mỗi lần gặp đều thấy cô ta trang điểm tinh tế, quần áo vừa người, xinh đẹp lại đoan trang.
  • “Cô muốn ra ngoài?” Bạch Trúc Vi cười hỏi.
  • “Ừm.” Lâm Tân Ngôn nhàn nhạt đáp lại, cô không muốn tiếp xúc nhiều với người phụ nữ này, trông thì có vẻ đơn thuần nhưng không hẳn là vậy.
  • “Cô Lâm, cô mang thai con của người khác mà lại kết hôn với anh Hạo, anh ấy lấy cô chẳng qua là vì mẹ anh ấy đã định sẵn hôn ước này cho anh ấy, tôi hi vọng cô đừng suy nghĩ viển vông, người anh ấy yêu là tôi.”
  • Ý của Bạch Trúc Vi rất rõ ràng, sao Lâm Tân Ngôn có thể không hiểu được chứ.
  • Lâm Tân Ngôn biết Tông Cảnh Hạo yêu cô ta, cần gì phải nhấn mạnh thêm một lần trước mặt cô chứ?
  • Không cảm thấy đang làm ra vẻ phô trương thanh thế sao?
  • Lâm Tân Ngôn cười, “Tôi biết thân phận của mình, cô Bạch không cần nhắc nhở tôi đâu.”
  • Bạch Trúc Vi nhất thời nghẹn họng, bị chặn không nói nên lời, cô ta cau mày, cô gái này nhỏ tuổi nhưng suy nghĩ lại rất chín chắn.
  • Lúc này, cô ta chú đến cửa thư phòng đang mở, chỉ có một bóng dáng, Bạch Trúc Vi có thể đoán được đó là Tông Cảnh Hạo, cô ta đảo mắt, vươn tay đẩy Lâm Tân Ngôn.
  • Lâm Tân Ngôn đang mang thai, thân là một người mẹ cô càng nóng lòng bảo vệ con mình. Lúc Bạch Trúc Vi muốn chạm vào cô, cô gần như giơ tay đẩy lại theo phản xạ.
  • “A…”
  • Bạch Trúc Vi mang giày cao gót, bị đẩy nên trật chân, loạng choạng ngã xuống.
  • Tông Cảnh Hạo vừa bước ra khỏi thư phòng nhìn thấy cảnh này, anh sải bước qua đỡ lấy Bạch Trúc Vi đang sắp ngã xuống.
  • Được Tông Cảnh Hạo ôm vào lòng chặt như vậy, trái tim Bạch Trúc Vi đập thình thịch, cô ta nhân cơ hội đưa tay ôm lấy cổ anh, giọng khàn đi vì sợ hãi, “Anh Hạo…”
  • Cô ta không nói vế sau, chỉ bày ra dáng vẻ hoảng sợ.
  • Lâm Tân Ngôn hoàn hồn, ngước mắt lên thì bắt gặp đôi mắt khiến người ta như bị hớp hồn, Tông Cảnh Hạo nhìn xoáy vào cô: “Tại sao lại làm vậy?”
  • Lâm Tân Ngôn đang định giải thích thì Bạch Trúc Vi cướp lời trước, cô ta lắc đầu với Tông Cảnh Hạo, nói: “Không sao, không liên quan đến cô Lâm.”
  • Trước đó Lâm Tân Ngôn không biết ý đồ của Bạch Trúc Vi, nếu bây giờ cô còn không biết thì cô chính là kẻ ngốc rồi.
  • Cô ta biết rõ mình và Tông Cảnh Hạo chẳng qua chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng, tại sao còn muốn hãm hại cô chứ?
  • Cô ta đang sợ điều gì?
  • Lâm Tân Ngôn phớt lờ lời chất vấn của Tông Cảnh Hạo, cô bình tĩnh nói: “Tôi không làm, tin hay không thì tùy anh.”
  • Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài.
  • Chuyện cô không làm cô sẽ không thừa nhận.
  • Càng không cho phép bất cứ ai hại con của cô.
  • Cho dù có làm lại một lần nữa thì cô vẫn sẽ làm vậy.
  • “Đứng lại!”