Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 13 Cô biết tiếng nước A

  • Cả người Lâm Tân Ngôn cứng đờ, cô không ngờ Hà Thụy Trạch đột nhiên ôm mình.
  • Đến khi hoàn hồn, cô mới giãy giụa thoát khỏi vòng tay anh ta.
  • Nhìn từ góc độ của Từ Tông Cảnh Hạo, trông cô như đang nũng nịu đưa đẩy.
  • Anh không khỏi nhíu chặt lông mày.
  • Bạch Trúc Vi nói như vô ý, "Không ngờ cô ta có bạn trai rồi."
  • Tông Cảnh Hạo không khỏi phiền muộn.
  • Anh giẫm chân ga, chiếc xe lao vút đi.
  • Bạch Trúc Vi nhếch môi, "Anh giận à?"
  • Tông Cảnh Hạo cười khẩy, "Sao anh phải tức giận?"
  • Cô ta chắc chắn phải có đàn ông thì mới mang thai được chứ!
  • Biết cô ta có đàn ông và trông thấy là hai chuyện khác nhau, không hiểu sao anh lại cảm thấy khó chịu mà thôi!
  • Chiếc xe nhanh chóng dừng ở chỗ ở của Bạch Trúc Vi, cô ta không xuống xe ngay mà nhìn Tông Cảnh Hạo, "Anh không lên ngồi một lát sao?"
  • Dường như sợ anh từ chối, Bạch Trúc Vi vội vàng nói thêm một câu, "A Hạo, em chuẩn bị món anh thích ăn."
  • "Trúc Vi." Tông Cảnh Hạo ngắt lời cô ta, không biết vì sao tâm tư của anh đang rất rối bời, anh đưa tay vuốt tóc cô ta, "Hôm nay anh không lên đâu, em nghỉ ngơi sớm đi."
  • "Nhưng mà…" Cuối cùng Bạch Trúc Vi đành thôi, cô ta ngoan ngoãn xuống xe, "Anh lái xe chậm thôi nhé."
  • Tông Cảnh Hạo khẽ ừ một tiếng, lái xe rời đi.
  • Dọc đường anh phóng như bay, lúc về đến nhà Lâm Tân Ngôn vẫn chưa về.
  • Anh cởi cúc áo sơ mi, "Cô ấy ra ngoài lúc nào?"
  • "Buổi trưa ạ." Bà Vu nhận áo khoác từ tay anh, "Cậu có muốn ăn cơm tối bây giờ không?"
  • "Để lát nữa." Giờ anh không thấy ngon miệng.
  • Rõ ràng anh đã cởi hai cúc áo sơ mi, không còn bị thít chặt nữa nhưng anh vẫn cảm thấy buồn bực.
  • Cảm giác này rất kỳ lạ, khiến anh thấy rất khó chịu!
  • Anh đẩy cửa phòng làm việc, tờ ghi chú Lâm Tân Ngôn để lại cho anh vẫn đặt ở trên bàn, anh cầm lên, cười khẩy một tiếng, "Vừa diễn khổ nhục kế trước mặt tôi, vừa quấn lấy người đàn ông khác. Cô được lắm Lâm Tân Ngôn!"
  • Anh vo tròn tờ ghi chú.
  • Lâm Tân Ngôn bắt xe trở về, Hà Thụy Trạch muốn tiễn cô, nhưng cô không muốn Hà Thụy Trạch biết quan hệ giữa cô và Tông Cảnh Hạo cho nên cô từ chối.
  • Trong nhà chỉ có bà Vu, Lâm Tân Ngôn tưởng Tông Cảnh Hạo vẫn chưa về nên tâm trạng cô nhẹ nhõm hơn hẳn.
  • Thấy Lâm Tân Ngôn có tâm trạng tốt, bà Vu hỏi, "Có chuyện gì mà mợ vui thế?"
  • Có gì đâu, Lâm Tân Ngôn cười, "Anh ấy không ở nhà nên tôi cảm thấy tự do thôi ấy mà."
  • Bà Vu, "..."
  • "Cô đang ám chỉ tôi là kẻ dư thừa đúng không?" Anh dựa thân hình thon dài vào cửa phòng làm việc, dáng vẻ lười biếng, hững hờ lại trào phúng.
  • Giọng nói này…
  • Lâm Tân Ngôn quay người một cách cứng ngắc, nhìn thấy người đàn ông đang tựa vào cửa với dáng vẻ u ám nặng nề.
  • Anh, sao anh lại ở nhà?
  • Trở về không thấy anh, Lâm Tân Ngôn tưởng anh không ở nhà theo bản năng, cho nên lúc nói chuyện không suy nghĩ nhiều.
  • "Tôi…" Lâm Tân Ngôn vừa định giải thích, Tông Cảnh Hạo đã lướt qua cô đi đến nhà ăn, gọi bà Vu dọn cơm.
  • Lâm Tân Ngôn ngồi vào bàn ăn, mấy lần hé miệng định giải thích nhưng không tìm được lí do phù hợp.
  • Từ đầu đến cuối Tông Cảnh Hạo không liếc cô một cái, lúc ăn cơm xong anh mới nói, "Cô vào phòng tôi một lát."
  • Lâm Tân Ngôn để đũa xuống, đi theo anh vào phòng làm việc.
  • Tông Cảnh Hạo ngồi vào bàn, đặt bản tài liệu cô phiên dịch xuống bàn, hờ hững liếc cô, "Cô biết tiếng nước A à?"
  • Lâm Tân Ngôn thản nhiên gật đầu.
  • Điều này khiến Tông Cảnh Hạo cảm thấy kỳ lạ, "Vì sao lại học ngôn ngữ này, nó không phổ biến trên thế giới."
  • Nhắc lên nơi cô sinh sống tám năm, trong lòng cô bỗng thấy đau xót.
  • Chẳng qua, không ai trải nghiệm được nỗi đau xót này, chỉ có mình cô biết khoảng thời gian đó chật vật và kinh khủng cỡ nào.
  • Cô không muốn thể hiện trước mặt người ngoài.
  • Cô nở nụ cười nhạt, "Thích thì học thôi."
  • Tông Cảnh Hạo nhíu mày, có vẻ cô che giấu tâm trạng rất giỏi, mắt cô thoáng lộ vẻ bi thương rồi nhanh chóng biến mất, nhưng không thoát khỏi đôi mắt anh.
  • Rốt cuộc cô đang che giấu điều gì?
  • "Cô qua đây." Anh hạ giọng.
  • Lâm Tân Ngôn cảm thấy mâu thuẫn, cô không đoán được tính cách của người đàn ông này, nhưng giờ cô buộc phải lượn lờ quanh anh.
  • Cô nhẹ nhàng cất bước đi tới.
  • Tông Cảnh Hạo đặt một tập tài liệu trước mặt cô, "Nếu cô biết tiếng thì cô phiên dịch cho tôi tập tài liệu này đi."
  • Lâm Tân Ngôn cúi đầu, phát hiện góc trên cùng bên phải cặp văn kiện góc trên bên phải in dòng chữ tập đoàn Vạn Việt.
  • Tối qua cô chỉ lo phiên dịch tài liệu mà không chú ý tới góc trên cùng bên phải.
  • Cô bất giác ngẩng đầu, "Các anh không tuyển được phiên dịch sao?"
  • Tông Cảnh Hạo hơi nhướng mày.
  • Lâm Tân Ngôn cầm lấy tài liệu, khẽ nói, "Tôi từng đến công ty anh ứng tuyển vị trí phiên dịch, lúc đầu bọn họ rất hài lòng về tôi, về sau không biết vì sao mà nói tôi không phù hợp."
  • "Có chuyện này ư?" Từng câu chữ, từng biểu cảm của anh đều khiến người ta phải suy nghĩ, ẩn chứa hàm ý sâu xa khiến người ta không đoán ra được.
  • Lâm Tân Ngôn ừ một tiếng, cô không cần thiết phải nói dối.
  • "Tôi có thể giúp anh phiên dịch tập tài liệu này, nhưng…" Không phải Lâm Tân Ngôn nổi lòng tham, muốn moi lợi ích từ đó, chỉ là giờ cô không có gì cả, đành phải làm việc không lượng sức mình thôi.
  • Tông Cảnh Hạo hờ hững nhìn cô, không chờ cô mở miệng đã chặn đứng ý định của cô, "Nếu cô định nói về mảnh đất ở vịnh Repulse thì tôi không đồng ý đâu, Lâm Thị các cô không có năng lực nhúng tay vào."
  • Lâm Tân Ngôn định nói về chuyện này thật, nhưng cô hoàn toàn không định bảo anh cho Lâm Quốc An mà là cho mình, như thế cô sẽ có tấm thẻ bài để giao dịch với Lâm Quốc An.
  • Nhưng giờ anh từ chối thẳng thừng.
  • Phiên dịch một tập tài liệu để đổi lấy một mảnh đất là chuyện hoàn toàn không thể.
  • "Anh cho tôi tiền đi." Nếu tạm thời không thể lấy lại của hồi môn của mẹ, vậy thì cứ kiếm chút tiền đảm bảo cuộc sống cho mẹ trước đã, sau này còn có cục cưng nữa, cô phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền để đảm bảo cuộc sống cho họ.
  • Lâm Tân Ngôn lật giở tài liệu, có hơn hai mươi trang, "Một trang một trăm, tôi không lấy đắt cho anh đâu."
  • Tông Cảnh Hạo, "..."
  • Nhà họ Lâm thiếu tiền cỡ này sao?
  • Sao hành vi của người phụ nữ này càng ngày càng khiến người ta nhìn không thấu thế nhỉ?
  • Tông Cảnh Hạo không nói gì, Lâm Tân Ngôn tưởng anh không đồng ý, "Thật sự không đắt đâu, nếu như anh chê đắt, tôi sẽ... bớt một chút?"
  • "Không cần, cứ làm theo lời cô nói đi."
  • "Được thôi." Lâm Tân Ngôn cầm tài liệu rồi đứng dậy, "Tạm thời tôi không dịch xong được, tôi cầm nó về phòng, dịch xong sẽ mang tới cho anh."
  • "Chờ đã."
  • "Hử?"
  • Lâm Tân Ngôn nhìn anh với vẻ nghi ngờ.
  • Ánh mắt anh nặng nề như đang cảnh cáo, "Tôi mong cô hiểu một chuyện."