Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 9 Ứng tuyển phiên dịch viên

  • “Cô muốn tôi trả lời như thế nào?” Cô hoàn toàn không thể tiếp lời này của Bạch Trúc Vi được.
  • Chẳng lẽ phải nói rằng, xin lỗi, tôi không nên có hôn ước với Tông Cảnh Hạo, chia rẽ hai người?
  • Như vậy thật giả tạo.
  • Mà cuộc hôn nhân này là do hai người mẹ quyết định, bảo cô phải làm thế nào?
  • Tông Cảnh Hạo híp mắt nhìn cô, chậm rãi bước tới mang theo hơi thở ngột ngạt, Lâm Tân Ngôn bất giác lùi lại, "Tôi không có chọc vào anh, đúng chứ?"
  • Bạch Trúc Vi tiến lên nắm lấy cánh tay của anh, "Anh Hạo, anh đừng giận, là em không tốt, không nên nói những lời này, cô ấy vừa vào ở không lâu, em không nên tới. Anh nghỉ sớm đi, em về trước đây. "
  • “Cô mới là người nên đi.” Tông Cảnh Hạo cầm lấy cổ tay cô ta rồi lên lầu.
  • Bạch Trúc Vi vô cùng vui mừng, mặc dù Tông Cảnh Hạo đã nói rằng anh sẽ ở bên cô ta, nhưng anh chưa bao giờ có bất kỳ ý gì với cô ta cả.
  • Hành động hôm nay của Tông Cảnh Hạo khiến cô ta vui mừng khôn xiết.
  • Dù sao thì, người trong đêm đó cũng không phải là cô ta, chỉ khi thực sự phát sinh quan hệ, cô ta mới có thể nắm chắc trái tim của người đàn ông này.
  • Lâm Tân Ngôn không nhìn lên, chỉ lặng lẽ xoay người bước vào phòng.
  • Bạch Trúc Vi quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng Lâm Tân Ngôn vào phòng, dáng người mảnh mai gầy gò, cô ta đột nhiên phát hiện rất giống với bóng lưng của cô gái đêm đó.
  • Đêm đó, cô ta kìm nén sự ghen tị trong lòng tìm cho Tông Cảnh Hạo một cô gái còn trinh, đó đã là giới hạn lớn nhất của cô ta rồi.
  • Chỉ là khi cô gái đó đi khỏi, cô ta vội vàng nhìn bóng dáng gầy guộc đó.
  • Thảo nào cô ta luôn thấy lạ, cảm thấy Lâm Tân Ngôn nhìn rất quen.
  • Thì ra sự quen thuộc này không phải là vô căn cứ.
  • Nghĩ tới người phụ nữ đêm đó có thể là Lâm Tân Ngôn, trong lòng Bạch Trúc Vi vô cùng hoảng sợ.
  • Cô ta tuyệt đối không thể để Lâm Tân Ngôn ở bên cạnh Tông Cảnh Hạo.
  • Tiếp xúc gần gũi, để tránh Tông Cảnh Hạo phát hiện ra manh mối gì.
  • Dù sao, đó là người phụ nữ đã gần gũi thể xác với anh.
  • Vào phòng, Bạch Trúc Vi không hề dè dặt, ôm lấy vòng eo gầy của Tông Cảnh Hạo, vùi đầu vào ngực anh, nhẹ giọng nói: "Anh Hạo, để em làm người phụ nữ của anh một lần nữa đi."
  • Nói xong, cô ta hôn lên, vẻ mặt của Tông Cảnh Hạo khựng lại, anh không có sự xung động mà một người đàn ông bình thường nên có đối với sự chủ động của Bạch Trúc Vi.
  • Ngoại trừ đêm đó, anh không có một chút ham muốn nào với cô ta!
  • Khi môi của Bạch Trúc Vi sắp chạm vào môi anh, anh nghiêng đầu sang một bên, Bạch Trúc Vi hôn trượt.
  • “Cũng muộn rồi, ngủ sớm đi.” Tông Cảnh Hạo kéo cổ áo đang hở, tâm trạng có chút khó chịu.
  • Còn khó chịu vì điều gì thì anh không biết, khó chịu vì bản thân không không có xung động nên có của đàn ông với cô ta, điều này khiến anh cảm thấy mình không bình thường.
  • Bạch Trúc Vi nắm chặt hai tay, trên mặt có chút tủi thân, "Anh Hạo, anh không thích em sao——"
  • “Đừng suy nghĩ lung tung.” Tông Cảnh Hạo thấp giọng, ôm vai cô ta, “Đêm nay nghỉ ngơi ở đây đi.”
  • Bạch Trúc Vi là phụ nữ, cô ta hiểu quá rõ việc một người đàn ông không có hứng thú gì với cô ta nói lên điều gì.
  • Cô ta ngoan ngoãn nằm xuống giường, nhưng đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rưng rưng, nhưng không hề chảy ra.
  • Đó rõ ràng là dáng vẻ tủi thân, nhưng cũng rất nhẫn nhịn.
  • Tông Cảnh Hạo có chút rung động, đêm hôm đó cô cũng nhẫn nhịn như vậy, cho dù anh có giày vò thế nào đi chăng nữa, cô cũng chưa từng nói lời nào.
  • Trái tim cũng không còn cứng rắn nữa, đắp chăn cho cô ta rồi ngồi ở bên giường, "Đừng nghĩ lung tung, khi em có danh phận, anh... nhất định sẽ muốn em."
  • Bạch Trúc Vi khẽ gật đầu, cô ta ở bên Tông Cảnh Hạo đã lâu, cũng phần nào hiểu được tính cách của anh, cho dù không yêu nhưng anh cũng sẽ chịu trách nhiệm trách nhiệm với cô ta.
  • Tông Cảnh Hạo cởi áo khoác bước ra khỏi phòng, anh xuống lầu ném chiếc áo khoác đang cầm trên tay xuống ghế sofa, rồi ngồi xuống, đôi chân thon dài dựa vào bàn, đầu tựa vào thành ghế sofa, trông có vẻ mệt mỏi.
  • Sáng sớm.
  • Khi Lâm Tân Ngôn đánh răng rửa mặt xong, thay quần áo rồi bước ra ngoài, Tông Cảnh Hạo đang ngồi cạnh bàn ăn xem tin tức tài chính ngày hôm đó, Bạch Trúc Vi dường như hiểu anh, đun cho anh một bình cà phê đen nóng.
  • Bà Vu đã chuẩn bị xong bữa sáng, Lâm Tân Ngôn giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, không nói gì ngồi ở cuối bàn cách xa họ, cúi đầu ăn cháo.
  • Bà Vu bưng món trứng rán lên, nhìn bộ dạng không có tiền đồ gì của Lâm Tân Ngôn không khỏi nhíu mày, cô mới là người có danh phận, tại sao lại yếu đuối trước mặt tiểu tam như vậy?
  • Bà Vu cố ý lớn tiếng, "Mợ chủ, mợ nên ngồi bên dưới ghế chủ tọa của cậu chủ."
  • Hả?
  • Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu.
  • Tông Cảnh Hạo đặt tờ báo tài chính trên tay xuống.
  • Bốn mắt nhìn nhau đều sững sờ, Lâm Tân Ngôn rùng mình khi nghĩ đến người đàn ông lạnh lùng nhìn mình đêm qua.
  • Mẹ Tông Cảnh Hạo qua đời từ khi anh còn rất nhỏ, bà Vu đã chăm sóc anh.
  • Anh rất kính trọng người phụ nữ lớn tuổi đã chăm sóc mình.
  • Vì vậy bà Vu nói chuyện có chút tùy hứng.
  • Trong cuộc hôn nhân này, họ kết hôn vì mục đích riêng, Lâm Tân Ngôn cảm thấy không nên quấy rầy cuộc sống riêng tư của anh, ăn xong thìa cháo cuối cùng, cô cười nói: "Tôi ăn xong rồi, mọi người ăn ngon miệng."
  • Qua chuyện đêm qua, Lâm Tân Ngôn cảm thấy Tông Cảnh Hạo rất quan tâm đến Bạch Trúc Vi, vì vậy cô nên biết điều thì tốt hơn.
  • Như có nước lũ, mãnh thú đuổi theo sau lưng, cô đi rất nhanh.
  • Tông Cảnh Hạo nhìn bóng lưng vội vàng của Lâm Tân Ngôn, hơi híp mắt.
  • Bạch Trúc Vi thu lại ý nghĩ, nhỏ giọng nói: "Chắc là vì em ở đây nên cô ấy không quen lắm, về sau..."
  • Tông Cảnh Hạo đặt ly sữa trước mặt cô ta, "Một tháng nữa cô ta sẽ rời đi."
  • Bạch Trúc Vi hơi rũ mắt xuống, một tháng này đối với cô ta mà nói là quá dài.
  • Lâm Tân Ngôn quay trở lại phòng, mở điện thoại ra, cô nhận được câu trả lời trên trang 58.com.
  • Báo cô tham gia phỏng vấn, đợi Tông Cảnh Hạo và Bạch Trúc Vi rời đi, Lâm Tân Ngôn cũng ra khỏi biệt thự bắt taxi đi phỏng vấn.
  • Tập đoàn Vạn Việt, một tòa nhà chọc trời, nguy nga!
  • Lâm Tân Ngôn đứng trước tòa nhà, hít sâu rồi bước vào.
  • Cô chưa tốt nghiệp đại học, rất khó tìm được công việc phù hợp nên cô rất muốn trúng tuyển lần này.
  • Khu phỏng vấn chật ních người, tất cả đều ăn mặc trang trọng, cầm hồ sơ trên tay dường như đã chuẩn bị đầy đủ cho buổi phỏng vấn lần này, còn Lâm Tân Ngôn trông hơi lạc lõng trong chiếc áo phông trắng và quần bò.
  • Không giống như đến để phỏng vấn.
  • Bỏ qua ánh mắt kỳ lạ thỉnh thoảng lại hướng về phía cô, cô lặng lẽ đứng một chỗ chờ đợi.
  • Gần một tiếng sau mới đến lượt Lâm Tân Ngôn.
  • Rửa bát và giao báo không thể coi là kinh nghiệm làm việc được, cô không có bằng cấp nên không làm sơ yếu lý lịch.
  • Người phỏng vấn hơi cau mày đối với kinh nghiệm làm việc như tờ giấy trắng của cô, "Làm thế nào cô biết tiếng A?"
  • Dẫu sao, đây cũng không phải là loại ngôn ngữ phổ biến.
  • Tin tuyển dụng này đã đăng từ lâu nhưng không có ai ứng tuyển.
  • Lâm Tân Ngôn nghĩ về mọi chuyện trong quá khứ, nắm chặt tay, "Tôi từng sống ở đó, để có thể giao tiếp tốt hơn với người dân địa phương, tôi đã học ngôn ngữ, chữ viết..."
  • Giọng nói này——
  • Bạch Trúc Vi cầm tài liệu đi ngang qua khu phỏng vấn, nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô ta nhìn về phía phát ra tiếng nói thì thấy Lâm Tân Ngôn, tim cô ta đột nhiên ngừng đập.