Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 4 Cuộc hôn nhân không có đám cưới và nghi lễ

  • Tuy là một câu hỏi, nhưng lại mang giọng điệu khiến người khác không thể từ chối.
  • Lâm Tân Ngôn gật đầu, nhìn thái độ này của anh, chắc là có điều muốn nói với cô.
  • Vừa hay cô cũng muốn nói chuyện với anh.
  • Lâm Quốc An liếc nhìn Lâm Tân Ngôn cảnh cáo, "Nên biết chừng mực."
  • Đừng có chưa kết hôn đã đắc tội với người ta rồi. Nhìn dáng vẻ thờ ơ của Tông Cảnh Hạo, chắc là không hài lòng với Lâm Tân Ngôn, nhưng nhà họ Lâm bám được vào nhà thông gia họ Tông này rất có lợi cho việc kinh doanh của nhà họ Lâm.
  • Đương nhiên không muốn Lâm Tân Ngôn phá hỏng cuộc hôn nhân này.
  • Lâm Tân Ngôn giả vờ như không nhìn thấy, theo sau Quan Kình đi ra ngoài.
  • Cô quá hiểu ý định của Lâm Quốc An, ông ta lấy đâu ra tự tin đó, sau khi gả vào nhà họ Tông cô sẽ giúp ông ta sao?
  • Chỉ vì ông ta là ba của cô?
  • Nhưng ông ta có coi mình là con gái của ông ta không? Ông ta biết tám năm nay cô đã trải qua như thế nào không?
  • Trong lúc Lâm Tân Ngôn đang mải mê suy nghĩ, đầu cô đập vào một 'bức tường' rắn chắc, cô hoàn hồn lại, ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt hoàn mỹ đó đang ở gần ngay trước mắt cúi nhìn cô.
  • Quả nhiên, anh có thể đứng dậy được.
  • Nói cách khác, suy đoán của cô là đúng.
  • Lâm Tân Ngôn bị nhìn đến mức căng thẳng, cô cố giả vờ bình tĩnh ngẩng đầu nhìn anh, "Anh cố ý giả vờ bị què đúng không?"
  • Khóe mắt Tông Cảnh Hạo hơi nheo lại, cảm thấy khó chịu khi bị người khác nhìn thấu suy nghĩ, giọng điệu không cao không thấp nhưng đủ để trấn áp, "Tại sao lại muốn kết hôn với tôi kể cả khi tôi bị què? Cô coi trọng tôi ở điểm gì, muốn làm mợ chủ nhà tài phiệt à?"
  • Lâm Tân Ngôn chỉ cảm thấy khi bị anh nhìn, da thịt từng đợt ớn lạnh, trái tim như bị một đôi tay vô hình bóp chặt, hô hấp cũng trở nên khó khăn, nhưng khuôn mặt cô lại giả vờ bình tĩnh, "Tôi và anh Tông có hôn ước khi mới hai tuổi, lẽ nào tôi đã biết đến tiền tài và lợi ích của việc trở thành mợ chủ nhà tài phiệt khi tôi mới lên hai sao? Rồi ép hai bà mẹ đặt hôn ước với anh?"
  • Cô dừng lại, dường như đang điều chỉnh lại giọng điệu, "Khi tôi hai tuổi, anh Tông đã mười tuổi rồi, lớn hơn tôi tận tám tuổi, tôi có chê anh lớn tuổi đâu?"
  • Hờ, Tông Cảnh Hạo cười lạnh, người phụ nữ này đâu chỉ biết cách ăn nói, rõ ràng là mồm mép lanh lợi!
  • Cái miệng cũng ghê gớm lắm!
  • Anh mà già?
  • Mùi thuốc súng bao phủ trong không khí.
  • Họ bốn mắt nhìn nhau, khói lửa bay khắp nơi, không ai chịu nhượng bộ.
  • Bàn tay đang buông lỏng của Lâm Tân Ngôn nắm chặt lại, mục đích của việc cô gả vào nhà họ Tông chỉ là vì lời hứa sẽ trả lại của hồi môn cho mẹ cô của Lâm Quốc An.
  • Không phải là để trở thành kẻ thù của người đàn ông này, cô dịu giọng và hạ thấp mình, "Anh Tông, tôi biết anh không muốn cưới tôi, thực ra cũng không phải là không được..."
  • Cô cố ý dừng lại quan sát sắc mặt của Tông Cảnh Hạo, biểu cảm của anh chỉ hơi dao động, nhưng cô vẫn bắt được.
  • “Anh Tông, chúng ta giao dịch đi.” Lâm Tân Ngôn mở lời, cô cũng không thực sự muốn gả vào nhà họ Tông, cô đồng ý là vì có thể về nước và lấy lại những gì thuộc về mẹ và cô mà thôi.
  • “Hờ.” Tông Cảnh Hạo nhẹ nhàng cười, dường như cảm thấy rất nực cười và hoang đường, cô muốn giao dịch với anh?.
  • Lâm Tân Ngôn nuốt nước bọt, lưng toát mồ hôi lạnh vì căng thẳng, Tông Cảnh Hạo rất cao, cô thấy anh định ngẩng đầu lên, "Tôi biết, anh giả vờ bị què là vì muốn nhà họ Lâm hủy bỏ cuộc hôn nhân này, tôi đồng ý vì tôi có nỗi khổ riêng."
  • Điều này khiến Tông Cảnh Hạo hứng thú.
  • “Cô muốn gì?” Nếu đã là giao dịch thì chắc chắn phải có điều kiện.
  • “Một tháng, kết hôn một tháng, sau đó chúng ta sẽ ly hôn.” Thời gian một tháng là đủ rồi, vừa nhận được của hồi môn của mẹ, cô liền ly hôn với anh.
  • Tông Cảnh Hạo cau mày, "Đây là giao dịch mà cô muốn nói với tôi?"
  • "Đúng vậy, chúng ta phải kết hôn, đây là lời hứa của hai bà mẹ. Chúng ta đều không thể phá vỡ, đây là sự tôn trọng đối với họ. Tuy nhiên, sau khi kết hôn, tính cách chúng ta không hợp nhau và ly hôn một cách tự nhiên. Như vậy sẽ không còn tồn tại chuyện phá vỡ lời hứa nữa, vừa hay, anh cũng không cần phải sống cả đời với người mình không thích, không có hại gì cho anh, mà chỉ có lợi— "
  • Nói đến đây, giọng điệu của Lâm Tân Ngôn trở nên chậm rãi hơn, "Tôi nghĩ chắc anh Tông cũng có người anh thích rồi, vì vậy anh mới làm mọi cách để nhà họ Lâm phá vỡ lời hứa, đúng không?"
  • Sắc mặt Tông Cảnh Hạo lập tức trầm xuống, hơi tức giận, "Không nhìn ra, cô cũng khá thông minh đấy."
  • Đúng vậy, anh muốn cho Bạch Trúc Vi một danh phận, anh cảm động trước sự ngây thơ và nhẫn nhịn của cô lúc đó.
  • Tông Cảnh Hạo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang giả vờ bình tĩnh của cô, "Còn cô thì sao, một tháng kết hôn này có ích lợi gì cho cô?"
  • Tông Cảnh Hạo không nghĩ rằng cô chỉ suy nghĩ cho mình.
  • Tim Lâm Tân Ngôn thắt lại, dù sao cũng không thể nói là vì của hồi môn mẹ cô chứ?
  • Nhưng nếu không đưa ra được lý do, chắc anh sẽ không tin.
  • "Mẹ tôi rất coi trọng hôn ước này, sức khỏe của bà ấy không tốt lắm, nên tôi không muốn làm bà thất vọng." Khi nói, ánh mắt của cô ấy có chút lảng tránh, bởi vì cô đang nói dối, mẹ cô hoàn toàn không muốn gả cô vào nhà họ Tông.
  • Giọng điệu của Tông Cảnh Hạo mang theo sự uy hiếp u ám đến kỳ lạ, như thể anh có thể nhìn thấu ý nghĩ của cô, "Thật sao?"
  • Lâm Tân Ngôn bất an, ánh mắt anh quá sắc bén, như có thể nhìn thấu tâm can người khác vậy, khi cô đang lúng túng không biết phải làm sao thì điện thoại trong túi anh đổ chuông.
  • Tông Cảnh Hạo liếc nhìn cô, lấy điện thoại ra nhìn tên hiển thị bên trên, vẻ mặt dịu đi, xoay người nghe điện thoại. Anh dường như nghĩ đến điều gì đó, xoay người lại, "Nếu chỉ kết hôn một tháng, chúng ta cũng không cần thiết phải tổ chức đám cưới."
  • Lâm Tân Ngôn không có lựa chọn nào khác, chỉ có đồng ý, "Được."
  • Ngày mười hai tháng tám, Quan Kình đến đón Lâm Tân Ngôn.
  • Không có lễ ăn hỏi, không có đám cưới, chỉ có một tờ giấy chứng nhận kết hôn.
  • Lâm Tân Ngôn không xúc động gì, bởi vì cô biết rất rõ rằng đây chỉ một cuộc giao dịch theo nhu cầu của hai bên mà thôi.
  • Nếu không phải vì có hôn ước từ khi còn nhỏ, e rằng họ sẽ không có liên quan gì đến nhau.
  • Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại trước một căn biệt thự.
  • Căn biệt thự bằng đá nguy nga rộng lớn đứng sừng sững dưới ánh mặt trời, .
  • “Mời vào.” Quan Kình giữ tư thế mời vào.
  • Thái độ vừa không nhiệt tình, cũng không lấy lòng cô, hành động và lời nói chuẩn mực, chắc là anh ta biết cuộc hôn nhân giữa cô và Tông Cảnh Hạo chỉ là để hoàn thành lời hứa.
  • Cô không phải là mợ chủ thực sự của nhà họ Tông.
  • Tuy căn nhà rất rộng nhưng lại không có nhiều người, chỉ có một người giúp việc, Quan Kình cũng không giới thiệu nhiều, đưa cô vào nhà rồi rời đi.
  • Lâm Tân Ngôn có chút không thích ứng.
  • "Đây là chỗ ở của cậu chủ. Tôi là bà Vu, người chăm lo cho cuộc sống của cậu ấy, mợ cũng có thể gọi tôi như vậy." Bà Vu dẫn cô vào phòng, "Nếu cần gì thì mợ cứ nói với tôi."
  • Khoảng thời gian một tháng không quá dài, Lâm Tân Ngôn mang theo đồ dùng cá nhân của mình. Mặc dù có thể sẽ không cần làm phiền đến bà, nhưng cô vẫn nói, "Được."
  • Bà Vu mở cửa phòng rồi quay đầu nhìn cô, vốn định nói gì đó với cô, cuối cùng lại thở dài: "Có thể đêm nay cậu chủ sẽ không về, hôm nay là sinh nhật của cô Bạch."
  • Mặc dù không làm đám cưới, nhưng dù sao cũng là vợ của anh trên danh nghĩa, nói thế nào thì hôm nay cũng là ngày đầu tiên sau khi họ kết hôn, nhưng anh lại ở cùng người phụ nữ khác ở bên ngoài, bà Vu cảm thấy Lâm Tân Ngôn thật đáng thương, vừa vào nhà đã bị Tông Cảnh Hạo đối xử lạnh nhạt như vậy, sau này không phải sẽ thảm hơn sao?