Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 2 Mang thai

  • “Ngôn Ngôn, hôn nhân là chuyện lớn của đời người, mẹ không cho phép con làm như vậy.” Trang Tử Khâm ít nhiều biết được ý định của Lâm Tân Ngôn.
  • Lâm Tân Ngôn đặt hộp cơm lên chiếc tủ cạnh giường, vừa mở ra vừa nói: "Con cũng có kết hôn với người ngoài đâu, đó không phải con trai của bạn mẹ à."
  • "Bà ấy qua đời nhiều năm rồi, mẹ không biết gì về con trai bà ấy. Cho dù phải thất hứa, mẹ cũng muốn con kết hôn với người mình thích, chứ không phải dùng hôn nhân như một quân bài để mặc cả. Nếu như vậy, mẹ thà ở lại đây nốt phần đời còn lại."
  • Người mình thích?
  • Cho dù sau này gặp được, cô cũng không đủ tư cách.
  • Cô cúi đầu, kết hôn với ai cũng không quan trọng, quan trọng là giành lại tất cả những gì đã bị cướp đi.
  • Trang Tử Khâm không thuyết phục được Lâm Tân Ngôn thay đổi ý định, họ về nước vào ngày hôm sau.
  • Lâm Quốc An chê bai mẹ con họ, không cho họ bước vào nhà Lâm, thay vào đó, bảo họ thuê nhà ở bên ngoài, khi nào kết hôn Lâm Tân Ngôn quay về là được.
  • Vừa hay Lâm Tân Ngôn cũng không muốn về, khi quay về mẹ cô sẽ phải đối mặt với tiểu tam đã phá vỡ cuộc hôn nhân của mình, thay vì phải khó chịu không bằng ở lại đây.
  • Yên tĩnh.
  • Trang Tử Khâm vẫn lo lắng, "Ngôn Ngôn, cho dù mẹ và bà chủ nhà họ Tông đã từng là bạn bè, nếu đây là một cuộc hôn nhân tốt đẹp thì nó sẽ không rơi vào tay con."
  • Lâm Tân Ngôn không muốn cùng mẹ thảo luận về chuyện này, nên đổi chủ đề, "Mẹ, mẹ mau ăn chút gì đi."
  • Trang Tử Khâm thở dài, rõ ràng là Lâm Tân Ngôn không muốn nói về chuyện này, con bé đã phải chịu khổ cùng mình, bây giờ ngay cả hôn nhân của mình cũng phải hy sinh.
  • Lâm Tân Ngôn cầm đũa lên, nhưng không muốn ăn uống gì mà cảm thấy buồn nôn.
  • “Con không thoải mái à?” Trang Tử Khâm quan tâm hỏi.
  • Lâm Tân Ngôn không muốn bà lo lắng nên nói dối rằng cô vì ngồi máy bay nên không muốn ăn uống gì.
  • Đặt đũa xuống và đi vào phòng.
  • Cánh cửa đóng lại, cô dựa vào cửa, mặc dù cô chưa mang thai bao giờ nhưng cô đã nhìn thấy dáng vẻ của Trang Tử Khâm khi mang thai, bà luôn buồn nôn không ăn uống được gì.
  • Mà lúc này, cô cũng có triệu chứng này.
  • Đã hơn một tháng kể từ đêm hôm đó, cô đã trễ kinh gần mười ngày rồi——
  • Cô không dám tiếp tục nghĩ nữa, đêm đó đã rất nhục nhã rồi, nếu không vì mẹ và em trai, cô sẽ không bán đứng chính mình.
  • Cô run rẩy...
  • "Cô đã mang thai, sáu tuần."
  • Sau khi ra khỏi bệnh viện, trong đầu Lâm Tân Ngôn vẫn hiện lên câu nói cô đã mang thai của bác sĩ.
  • Lâm Tân Ngôn giấu giếm Trang Tử Khâm đến bệnh viện để kiểm tra, kết quả lại là như thế này, tâm trạng của cô rối bời không biết phải làm sao, sinh ra hay phá thai?
  • Tay của cô không tự chủ được đặt lên bụng dưới, tuy là ngoài ý muốn, thậm chí là nhục nhã, nhưng trong lòng cô cũng không nỡ.
  • Có niềm vui và sự mong đợi khi được làm mẹ lần đầu.
  • Cô ngẩn người.
  • Trở về nơi ở của mình, Lâm Tân Ngôn cất kết quả siêu âm đi rồi mới mở cửa.
  • Tuy nhiên, Lâm Quốc An cũng ở đó, sắc mặt cô lập tức trầm xuống.
  • Ông ta đến đây làm gì vậy?
  • Sắc mặt Lâm Quốc An cũng không được tốt lắm, dường như vì ông ta đến đây nhưng không gặp được cô nên đã phải đợi rất lâu, lạnh lùng nói, "Đi thay quần áo đi."
  • Lâm Tân Ngôn cau mày, "Tại sao?"
  • “Nếu sắp gả vào nhà họ Tông rồi thì cô và cậu chủ nhà họ Tông sẽ phải gặp mặt nhau.” Lâm Quốc An liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, “Cô định ăn mặc xuề xòa như thế này để gặp cậu ta sao? Muốn khiến tôi mất mặt à?"
  • Đau đớn là cảm giác như thế nào?
  • Cô nghĩ rằng việc bán đứng bản thân và cái chết của em trai đã khiến cô đau đớn đến mức mất hết cảm giác rồi.
  • Nhưng khi nghe những lời vô tình này của Lâm Quốc An, trái tim cô vẫn đau, không hề có mất hết cảm giác.
  • Ông ta đã đưa mình và mẹ đến một đất nước nghèo ở phương Tây, sau đó chưa từng quan tâm đến cô.
  • Cô lấy tiền đâu ra tiền?
  • Nếu cô có tiền thì sao em trai cô lại chết vì không được chữa trị được?
  • Hai tay đang buông của cô nắm chặt lại.
  • Lâm Quốc An dường như cũng nghĩ đến điều này, vẻ mặt có chút gượng gạo, "Đi thôi, người nhà họ Tông hẳn là đã tới rồi, để cho họ chờ cũng không hay."
  • "Ngôn Ngôn…" Trang Tử Khâm lo lắng, vẫn muốn khuyên Lâm Tân Ngôn, bà đã mất đi con trai, bây giờ chỉ muốn chăm sóc con gái thật tốt, tiền bạc không còn quan trọng nữa.
  • Bà không muốn con gái mình lại bước chân vào nhà họ Lâm nữa, kể cả nhà họ Tông.
  • Gia đình nhà giàu rất phức tạp, hơn nữa họ cũng không biết cậu chủ nhà họ Tông là người như thế nào.
  • Bà lo lắng.
  • “Mẹ.” Lâm Tân Ngôn an ủi nhìn bà, ý bảo bà yên tâm.
  • “Mau lên.” Lâm Quốc An sốt ruột thúc giục, sợ Lâm Tân Ngôn sẽ đổi ý, còn đẩy cô đi nữa.
  • Lâm Quốc An không thể thích cô nổi, Lâm Tân Ngôn cũng không có chút tình cảm nào với người ba này.
  • Tám năm nay, tất cả tình cảm máu mủ đã bị bào mòn hết.
  • Lâm Tân Ngôn thực sự ăn mặc quá xuề xòa, người cần gặp lại là người nhà họ Tông, Lâm Quốc An đưa cô đến một cửa hàng thời trang nữ cao cấp, mua cho cô một bộ váy tử tế.
  • Khi bước vào cửa hàng, nhân viên bán hàng liền bước tới tiếp đón, Lâm Quốc An đẩy Lâm Tân Ngôn về phía trước, "Tìm cho cô ta một bộ có thể mặc được."
  • Nhân viên bán hàng nhìn cô từ trên xuống dưới, đại khái biết cô mặc size gì, "Mời đi theo tôi."
  • Nhân viên bán hàng lấy một chiếc váy dài màu xanh nhạt đưa cho cô, "Cô vào phòng thử đồ mặc thử đi."
  • Lâm Tân Ngôn nhận lấy, đi về phía phòng thử đồ.
  • “Hạo, anh nhất định phải lấy người phụ nữ họ Lâm đó à?” Giọng người phụ nữ mang chút tủi thân.
  • Lâm Tân Ngôn đột nhiên nghe thấy giọng nói, nhìn về phía căn phòng bên cạnh, qua khe cửa, Lâm Tân Ngôn nhìn thấy một người phụ nữ ôm cổ người đàn ông làm nũng, “Anh đừng lấy người phụ nữ khác được không? "
  • Tông Cảnh Hạo nhìn người phụ nữ, dường như có chút bất lực, đây là cuộc hôn nhân do mẹ anh sắp xếp, không thể hủy được.
  • Nhưng nghĩ đến đêm hôm đó, anh không đành lòng khiến cô thất vọng, "Đêm đó có đau không?"
  • Hơn một tháng trước, anh đến một đất nước lạc hậu để khảo sát dự án, kết quả bị một loại rắn tình cắn, loại rắn này rất độc, nếu không trút lên thân thể của phụ nữ thì anh sẽ chết vì khô nóng.
  • Bạch Trúc Vi chính là thuốc giải độc của anh.
  • Anh biết lúc đó mình đã không thể kiểm soát được bản thân như thế nào.
  • Nghe nói lần đầu tiên của phụ nữ sẽ rất đau, anh lại không hề thương tiếc, không nghĩ cũng biết cô đau đớn đến mức nào.
  • Nhưng cô lại nhẫn nhịn như thế, chưa từng phát ra âm thanh nào, chỉ run rẩy trong vòng tay anh.
  • Bạch Trúc Vi thích anh, anh luôn biết điều đó, nhưng chưa bao giờ cho cô ta cơ hội.
  • Thứ nhất là vì anh không yêu cô ta, thứ hai là vì mẹ anh đã sắp xếp cho anh một cuộc hôn nhân rồi.
  • Nhưng cô ta vẫn luôn lặng lẽ ở bên cạnh anh, sau lần đó, anh cảm thấy mình nên cho người phụ nữ này một danh phận.
  • Cho đến bây giờ, anh vẫn nhớ vệt máu đỏ đó dữ dội như thế nào.
  • Bạch Trúc Vi dựa vào ngực anh, đôi mắt hơi rủ xuống, ngượng ngùng ừ một tiếng.
  • Cô ta thích Tông Cảnh Hạo, cô ta vẫn luôn ở bên anh với tư cách là thư ký trong suốt những năm qua, nhưng cô ta đã không còn là trinh nữ từ lâu rồi. Cô ta không thể để Tông Cảnh Hạo biết điều này, cô ta biết rất rõ đàn ông quan tâm đến sự trong trắng của phụ nữ như thế nào. Vì vậy đêm đó, thông qua người dân của thị trấn, cô ta bỏ ra một khoản tiền để tìm một cô gái còn trong trắng gửi lên phòng.
  • Sau khi cô gái đó rời đi, cô ta mới đi vào và tạo ra hiện trường giả rằng cô ta mới là người phụ nữ đêm đó.
  • “Nếu em thích quần áo ở đây thì cứ mua thêm vài bộ.” Tông Cảnh Hạo xoa tóc cô ta, cưng chiều nói.
  • “Đó là phòng dành cho khách VIP, cô không thể vào được, cô vào phòng bên phải đi.” Nhân viên bán hàng nhắc nhở Lâm Tân Ngôn.
  • Phòng thử đồ của những cửa hàng thời trang cao cấp như thế này đều được tách biệt, mà phòng VIP thì cao cấp hơn. Trong phòng thử đồ có căn phòng nhỏ để thử quần áo, phòng ngoài dùng để ngồi đợi bạn bè hoặc nghỉ ngơi.
  • “Ồ.” Lâm Tân Ngôn cầm quần áo đi về phía căn phòng bên phải.
  • Thay quần áo trong phòng thử đồ, Lâm Tân Ngôn vẫn đang suy nghĩ về đôi nam nữ vừa rồi, trong câu chuyện của họ dường như có nhắc đến nhà họ Lâm.
  • Lẽ nào người đàn ông đó——