Chương 12 Sau này gọi là anh
- Cô là loại phụ nữ gì, anh biết rõ nhất!
- Nghĩ đến tài liệu tối qua bị thấm ướt cà phê, anh bèn đến phòng làm việc lấy tài liệu, định cầm về công ty in lại một bản.
- Vừa bước vào phòng, Tông Cảnh Hạo phát hiện bàn đã bị động chạm.
- Phòng này ngoài bà Vu, Quan Kình ra thì ngay cả Bạch Trúc Vi cũng chưa từng vào.
- Là ai?
- Người phụ nữ kia lén lút lẻn vào phòng làm việc của anh?
- Anh cất bước đi đến trước bàn, phát hiện trên bàn đặt một bản tài liệu phiên dịch viết tay, anh giơ tay cầm lên, nhìn thấy nét chữ xinh đẹp tinh tế.
- Anh nhíu mày, đây là chữ người phụ nữ kia viết?
- Cô biết tiếng nước A?
- Tông Cảnh Hạo hơi khó tin.
- Khi anh đặt tài liệu xuống, định tìm người phụ nữ kia hỏi cho rõ ràng thì trong tài liệu bỗng rơi ra một tờ ghi chú, trên đó viết: tôi xin lỗi vì đã tự tiện vào phòng làm việc khi chưa có sự đồng ý của anh, bởi vì tối qua tôi làm ướt tài liệu của anh cho nên tôi muốn vận dụng hết khả năng của mình để sửa lại giúp anh. Tiếng nước A hơi khó học cho nên tôi đã phiên dịch sang tiếng Trung cho anh dễ đọc, coi như tôi chuộc lỗi vì đã làm ướt tài liệu của anh.
- Ký tên: Lâm Tân Ngôn
- Tông Cảnh Hạo cầm tờ ghi chú, đưa mắt nhìn mười trang nội dung tài liệu đã được phiên dịch, toàn bộ là viết tay. Anh không còn giận nhiều về việc cô tự tiện vào phòng làm việc của mình nữa.
- Anh nhìn chằm chằm nét chữ xinh đẹp kia, bỗng nhiên nảy sinh hiếu kỳ về người phụ nữ này.
- Không ngờ cô lại biết thứ tiếng ít người học này.
- Tông Cảnh Hạo đặt tờ ghi chú xuống, cầm tài liệu rồi đến công ty.
- Lúc Lâm Tân Ngôn dậy đã là buổi trưa, bà Vu đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi cho cô, cô hơi xấu hổ vì dậy quá muộn.
- Bà Vu cười, "Bình thường nơi này rất quạnh quẽ, trước giờ cậu chủ không ngủ nướng, sau khi mợ vào ở thì nơi này mới có chút hơi người."
- Lâm Tân Ngôn mỉm cười, "Trước kia cô Bạch không hay tới sao?"
- Sắc mặt bà Vu cứng đờ, cô đang ghen đấy à?
- Lâm Tân Ngôn chỉ thuận miệng hỏi chứ không có ý gì khác, hỏi xong liền hối hận.
- "Không hay tới lắm, trước kia cậu chủ đối xử lạnh lùng hờ hững với cô ấy." Bà Vu cũng lấy làm lạ, sao đi công tác có một chuyến mà cậu chủ đã thay đổi thái độ với cô ấy?
- Bao năm qua không yêu cô ấy, sao mới mấy ngày đã yêu rồi?
- Bà Vu không thể hiểu nổi.
- Lâm Tân Ngôn nghĩ, người ta nói lòng dạ đàn bà khó đoán, suy nghĩ của đàn ông cũng giống như vậy.
- Đặc biệt là người đàn ông như Tông Cảnh Hạo.
- Công việc kia đi tong, Lâm Tân Ngôn không muốn vô công rồi nghề nữa, cô phải có công việc ổn định, tạm thời chắc không lấy lại được đồ của mẹ.
- Trong tay cô không còn nhiều tiền, ở đây cô không cần dùng tiền, nhưng mẹ cô cần dùng.
- Ăn cơm xong, cô bèn đi ra ngoài.
- Người không có bằng cấp, không có kinh nghiệm như cô thật sự rất khó tìm được việc.
- Sau khi vấp phải trắc trở khắp nơi, Lâm Tân Ngôn đành phải tìm công việc thấp kém hơn.
- Một nhà hàng cao cấp tuyển nhân viên phục vụ.
- Việc này không cần bằng cấp, chỉ cần cô nhanh nhẹn, hoạt bát là được, giờ cô buộc phải kiếm tiền cho nên cô bèn đi vào ứng tuyển.
- Ngoài việc chưa có bằng cấp ra thì Lâm Tân Ngôn từng học đại học, lời nói cử chỉ đều logic, phản ứng cũng nhanh nhẹn.
- Giám đốc nhà hàng bảo cô ngày mai có thể tới làm.
- Dù gì cũng có công việc, tâm trạng Lâm Tân Ngôn khá hơn một chút, đi ra khỏi nhà hàng, cô một mình dạo bước ven đường.
- Mặt trời ngả về phía tây, ánh chiều tà in một vệt đỏ ở chân trời, tia sáng đỏ rực chiếu xuống đường, cái bóng Lâm Tân Ngôn bị kéo dài ra.
- Cô đứng một mình nên dáng vẻ có phần cô đơn.
- "Tân Ngôn."
- Nghe thấy tiếng gọi, Lâm Tân Ngôn quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, Hà Thụy Trạch đang chạy tới từ con đường đối diện.
- "Tôi còn tưởng mình hoa mắt." Anh ta cười.
- "Bác sĩ Hà." Lâm Tân Ngôn cũng rất kinh ngạc vì lại gặp anh ta, "Sao anh vẫn ở trong nước thế?"
- Anh ta nhìn Lâm Tân Ngôn, muốn nói lại thôi, "Tôi về đây làm việc."
- Lâm Tân Ngôn nghĩ đến ngày đó ở bệnh viện, giám đốc bệnh viện tự mình chiêu mộ anh, trong lòng chợt sáng tỏ.
- "Đãi ngộ của bệnh viện rất tốt đúng không?" Lâm Tân Ngôn hâm mộ nói.
- Bởi vì chăm sóc mẹ mà cô không lấy được bằng tốt nghiệp, giờ tìm việc làm thật sự rất khó.
- Hà Thụy Trạch cười ôn hòa, "Đúng vậy."
- Bởi vì cô không quay về đó nữa, nếu không cho dù đãi ngộ có tốt đến mấy anh ta cũng không lựa chọn ở lại trong nước.
- Trong nước có quá nhiều người và chuyện anh ta không muốn nhớ tới.
- Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu nhìn lên trời, trời sắp tối rồi, cô trở về cũng được gần hai tháng.
- Giờ cô cảm thấy hơi mông lung, không biết nên làm gì.
- Cô muốn cướp lại những thứ thuộc về mình sao, nói thì dễ nhưng làm thì khó.
- Hà Thụy Trạch cảm nhận được tâm trạng cô, anh ta đưa tay vén sợi tóc rối của cô ra sau tai, "Có khó khăn gì cô cứ nói cho tôi biết đi."
- Trước kia anh ta đã giúp cô rất nhiều rồi, Lâm Tân Ngôn cười lắc đầu.
- Ở bên cô một thời gian dài, anh ta hiểu được chút ít tâm tư của cô. Cô thà tự mình chịu khổ chứ không muốn nợ người khác.
- "Cô quật cường quá."
- Quật cường khiến người ta đau lòng.
- Lâm Tân Ngôn mím môi, không phải cô không muốn nợ mà cô sợ không trả nổi.
- Giờ cô nghèo kinh khủng.
- "Trời sắp tối rồi, bác sĩ Hà không về nhà ư?" Lâm Tân Ngôn hỏi.
- Trước kia Lâm Tân Ngôn xưng hô với anh ta như vậy, cô luôn anh ta là bác sĩ Hà.
- "Ngôn Ngôn." Hà Thụy Trạch nhìn cô, "Sau này đừng gọi anh là bác sĩ Hà được không?"
- Anh ta nghiêm túc nhìn Lâm Tân Ngôn, "Gọi tên hay gọi anh đều được, quen biết bao lâu rồi mà em cứ gọi anh là bác sĩ Hà, nghe xa lạ lắm, em thấy sao?"
- Lâm Tân Ngôn nghĩ ngợi, anh ta lớn hơn mình, trước còn chăm sóc cô như anh trai, "Vậy gọi là anh nhé?"
- "Ừ" Hà Thụy Trạch nhân cơ hội tới gần cô, đưa tay ôm lấy cô, mỉm cười, "Về sau cứ gọi như vậy nhé."
- "A Hạo, kia có phải cô Lâm không?"
- Tông Cảnh Hạo đang lái xe, không chú ý tới người ven đường, được Bạch Trúc Vi nhắc nhở, anh đưa mắt về phía bên này.