Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 10 Bị người khác phá hoại

  • Cô thậm chí còn biết cả tiếng A.
  • Nếu trước đây cô ta không chắc cô chính là cô gái đêm đó, thì bây giờ cô ta có thể khẳng định rồi!
  • “Thư ký Bạch?” Nhân viên cấp dưới không hiểu sao cô ta lại đột nhiên dừng lại, nhắc nhở, “Cuộc họp sắp bắt đầu rồi.”
  • Bạch Trúc Vi đưa tài liệu trong tay cho cấp dưới, "Cô đưa tài liệu cho sếp Tông trước đi, lát nữa tôi sẽ tới."
  • “Vậy thì ngày mai cô tới đây đi.” Bởi vì có rất ít người biết ngôn ngữ của đất nước này, tuy Lâm Tân Ngôn không có kinh nghiệm làm việc nhưng chỉ cần cô biết ngôn ngữ của nước A là đủ rồi.
  • Lâm Tân Ngôn từ trên ghế đứng lên, hơi nghiêng người, "Cảm ơn."
  • Cô vui vẻ ra khỏi phòng phỏng vấn, cô vừa bước ra, Bạch Trúc Vi liền đi vào.
  • "Người phụ nữ vừa rồi không phù hợp với yêu cầu tuyển dụng, không thể tuyển được."
  • "Mặc dù cô ấy không có kinh nghiệm làm việc, nhưng cô ấy biết..."
  • “Những gì tôi nói đều vô dụng phải không?” Bạch Trúc Vi nghiêm nghị.
  • Cô ta là thư ký của Tông Cảnh Hạo, còn là bạn gái của Tông Cảnh Hạo nữa, là người có khả năng sẽ trở thành mợ chủ nhà họ Tông, ai dám đắc tội chứ?
  • Tuy người phỏng vấn cảm thấy rất tiếc nuối nhưng vẫn đồng ý.
  • "Vâng."
  • Lâm Tân Ngôn vô cùng vui mừng bước ra khỏi tòa nhà. Cô cảm thấy rằng mình đã nhìn thấy hy vọng của cuộc sống.
  • Cuộc sống đang dần đi vào quỹ đạo.
  • Cô bắt một chiếc xe bên vệ đường đến nhà họ Lâm.
  • Chiếc xe nhanh chóng dừng trước biệt thự nhà họ Lâm, cô trả tiền rồi xuống xe.
  • Cô vững vàng bước vào.
  • Trong phòng khách, Thẩm Tú Tình đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, dáng người mê hoặc ngồi trên ghế sofa.
  • Nhìn thấy Lâm Tân Ngôn, bà ta nhướng đôi mày thanh tú, "Ôi, đây không phải là Lâm Tân Ngôn sao."
  • Ánh mắt của Lâm Tân Ngôn rơi trên cổ tay của Thẩm Tú Tình, cô cau mày, hồi còn nhỏ cô đã từng nhìn thấy chiếc vòng ngọc bà ta đang đeo trong hộp trang sức của mẹ cô, mẹ cô nói rằng nó là chiếc vòng bà ngoại cô để lại cho mẹ.
  • Bây giờ nó lại rơi vào tay Thẩm Tú Tình.
  • Lâm Tân Ngôn cố nén sự sục sôi trong lòng, "Tôi đến đây tìm Lâm Quốc An."
  • Thẩm Tú Tình vuốt ve móng tay tinh xảo, không buồn nâng mắt, "Kết hôn với một người đàn ông què, chắc cuộc sống cũng không dễ chịu gì?"
  • “Việc này không phiền bà bận tâm.” Lâm Tân Ngôn nhàn nhạt nói, lại hỏi, “Lâm Quốc An có nhà không?"
  • Thẩm Tú Tình giương mắt nhìn Lâm Tân Ngôn, đánh giá cô một lượt, "Người giống như quả cà tím héo, tên què nhà họ Tông cũng không để mắt đến cô đúng không?"
  • Lâm Tân Ngôn không khỏi cười lạnh, lúc này cô có chút biết ơn Tông Cảnh Hạo vì đã cố ý giả vờ bị què nên cô mới có cơ hội quay lại.
  • Nếu biết rằng Tông Cảnh Hạo không bị què, liệu họ có hối hận vì đã không gả con gái của mình đi không?
  • Trên phương diện một người đàn ông, Tông Cảnh Hạo thực sự đẹp trai, có năng lực và giàu có.
  • Là đối tượng tranh giành của biết bao nhiêu phụ nữ.
  • Lâm Quốc An không có ở đó, cô không muốn lãng phí lời nói không cần thiết với Thẩm Tú Tình.
  • Cô quay người rời đi, khi tới cổng, một chiếc xe hơi chạy tới từ bên đường, dừng lại trước cửa, Lâm Tân Ngôn biết chiếc xe đó là của Lâm Quốc An.
  • Ngay sau đó tài xế mở cửa xe, Lâm Quốc An xuống, nhìn thấy Lâm Tân Ngôn đang đứng ở cổng, nghĩ rằng có lẽ cô đến để đòi của hồi môn của Trang Tử Khâm, sắc mặt trầm xuống, cô chưa kịp nói thì ông ta đã mở miệng trước, "Nếu muốn của hồi môn của mẹ cô cũng được, cô phải giúp tôi làm một việc."
  • Lâm Tân Ngôn cau mày, "Ba nói là chỉ cần con gả vào nhà họ Tông, ba sẽ trả lại đồ của mẹ con!"
  • Lâm Quốc An hừ lạnh, "Tại sao tôi lại muốn cô gả vào nhà họ Tông? Bởi vì điều đó có lợi cho nhà họ Lâm, nhất là về sự nghiệp!"
  • Lâm Tân Ngôn tức giận run lên, "Sao ba có thể nuốt lời, ba——có còn là đàn ông nữa không?!"
  • “Cái đồ mất dạy!” Sắc mặt Lâm Quốc An rất khó coi, “Tôi là ba cô, cô nói chuyện với tôi như vậy sao?"
  • Lâm Tân Ngôn cảm thấy lạnh, người lạnh, tim càng lạnh hơn!
  • Ông ta thế mà lại nuốt lời!
  • “Nếu cô muốn của hồi môn thì hãy nói với Tông Cảnh Hạo cho tôi quyền phát triển vịnh Repulse, tôi sẽ giao của hồi môn cho cô.” Nói xong Lâm Quốc An lướt qua người cô tiến vào trong sân, khi cách Lâm Tân Ngôn vài bước liền dừng lại, "Mảnh đất đó rất quan trọng đối với tôi. Chỉ cần cô thuyết phục được Tông Cảnh Hạo giao nó cho tôi, tôi sẽ trả lại cho cô tất cả những thứ mà mẹ cô đã mang đến lúc trước, bao gồm cả cây đàn piano mà mẹ cô tặng cô làm quà sinh nhật."
  • Lâm Tân Ngôn không thể ngờ rằng Lâm Quốc An lại vô liêm sỉ như vậy!
  • Ông ta không giữ chữ tín như vậy, Lâm Tân Ngôn hoàn toàn không tin tưởng ông ta.
  • Nếu muốn lấy lại những thứ đó, e rằng chỉ có thể tìm cách khác.
  • Lâm Tân Ngôn híp mắt, mảnh đất mà ông ta muốn nằm trong tay Tông Cảnh Hạo...
  • Nếu cô muốn nắm được điểm yếu của Lâm Quốc An, xem ra cô còn phải tốn chút công sức với ‘người chồng mới cưới’ này.
  • Nhưng cô phải làm như thế nào đây?
  • Tuy hai người có quan hệ vợ chồng nhưng còn xa cách hơn cả người lạ.
  • Lâm Tân Ngôn trở về nơi ở rồi nhưng vẫn không nghĩ ra cách nào cả, lại nhận được cuộc gọi báo không trúng tuyển.
  • “Lúc đó không phải bảo tôi ngày mai đi làm sao?” Lâm Tân Ngôn nôn nóng.
  • “Xin lỗi, chúng tôi không thể tuyển cô, cô không phù hợp với yêu cầu tuyển dụng của chúng tôi.” Nói xong, đối phương cúp máy.
  • Lâm Tân Ngôn nhìn điện thoại, thật lâu sau vẫn không tỉnh táo lại được.