Chương 5 Chứng minh bản thân với bà xã
- “Ha ha ha…”
- Mọi người lại phá lên cười.
- “Anh cũng không nghĩ xem nhà mấy người có tư cách gì mà đòi nhận thiệp mời? Mấy người đã đóng góp được gì cho nhà họ Lý chưa?”
- Lý Tùng Khuê trả lời thẳng.
- “Đúng, mấy người nghĩ cũng hay quá! Sống thành bộ dạng đáng xấu hổ thế này mà còn muốn lấy thiệp mời sao?”
- Lý Văn Hải thẳng thừng chất vấn.
- Ba người nhà Lý Tử Nhiễm đã tuyệt vọng rồi.
- Ánh mắt họ nhìn Diệp Lâm Quân ngoài chán ghét ra thì không còn gì khác.
- Diệp Quân Lâm cười khẩy nói: “Bởi vì thiệp mời này là nể mặt tôi nên mới đưa cho các người! Chủ yếu là đưa thiệp cho ba mẹ vợ của tôi, tiện thể đưa cho các người vài tấm thôi.”
- Lý Văn Phi đã không nhịn được nữa: “Diệp Quân Lâm, cậu giữ lại chút thể diện được không? Rõ ràng thiệp mời này là con rể tôi nhờ vào quan hệ mà lấy được, không hề liên quan đến cậu!”
- Trương Tùng cũng tức giận nói: “Anh là cái thá gì mà dám cướp công của tôi?”
- Lý Văn Hải chỉ Lý Văn Uyên: “Lý Văn Uyên, cậu nhìn con rể của mình kìa! Mau dẫn về đi! Sau này tiệc gia đình đừng có đưa nó tới nữa! Chúng tôi mất thể diện lắm!”
- Diệp Quân Lâm đang muốn nói gì đó nhưng bị Lý Tử Nhiễm kéo lại.
- “Đi theo tôi!”
- Lý Tử Nhiễm đã mất hết mặt mũi rồi.
- Ra bên ngoài khách sạn.
- Lý Tử Nhiễm đã khóc như mưa: “Diệp Quân Lâm, tôi cầu xin anh, đừng làm tôi mất mặt nữa. Anh cứ như vậy tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi!”
- Diệp Quân Lâm lau nước mắt cho cô, hỏi: “Tử Nhiễm, em muốn đi tham gia dạ tiệc không?”
- Lý Tử Nhiễm giận dỗi nói: “Ai mà không muốn đi? Anh không nhìn thấy ánh mắt ba mẹ sao? Nhưng muốn đi cũng chẳng có cách nào để đi, anh có thể lấy được vé sao?”
- “Anh có thể!”
- Diệp Quân Lâm nói như chém đinh chặt sắt.
- Cảm xúc của Lý Tử Nhiễm lại trào dâng, cô xoay người muốn đi.
- “Tử Nhiễm, tại sao em không tin anh chứ?”
- Diệp Quân Lâm hỏi.
- Lý Tử Nhiễm hỏi lại: “Anh thế này làm sao tôi tin anh đây?”
- Diệp Quân Lâm cười: “Anh chắc chắn có thể để nhà mình tham gia dạ tiệc, Diệp Quân Lâm anh nói được làm được!”
- Lý Tử Nhiệm gật đầu: “Được, tôi tin anh lần cuối cùng! Nếu anh không làm được, sau này hai ta sẽ như người qua đường!”
- “Quyết định vậy đi!”
- Lý Tử Nhiễm lau nước mắt: “Được, vậy tôi cũng đánh cược, không cần thể diện này nữa! Tôi muốn tiếp tục tham gia tiệc gia đình, tôi còn phải nói cho tất cả mọi người, chồng tôi cũng có thể lấy được thiệp mời tham gia dạ tiệc!”
- “Được, em vào trước đi, anh gọi một cuộc điện thoại.”
- …
- Sau khi điện thoại kết nối, Diệp Quân Lâm nói: “Thanh Long, nói với Chu Ngọc Hằng tôi sẽ tham gia dạ tiệc tối mai do ông ta tổ chức.”
- “Hả? Chiến thần đồng ý tham gia dạ tiệc vậy thì tốt quá rồi! Bên trên còn đang lo lắng anh không nể mặt Chu Ngọc Hằng chứ!”
- “Ừ, tôi muốn tham gia, nhưng có một vài người tuyệt đối không thể tham gia…”
- “Chiến thần, tôi hiểu rồi, giờ tôi sẽ đi thu xếp!”
- Quay lại bên trong đại sảnh khách sạn.
- Diệp Quân Lâm thấy Lý Tử Nhiễm ngẩng cao đầu, kiêu ngạo như một con khổng tước.
- Rõ ràng cô đã nói chuyện đó ra rồi.
- Từng cặp mắt đổ dồn lên người Diệp Quân Lâm.
- “Mọi người nói xem tên này làm sao có thể lấy được thiệp mời chứ? Đi ăn trộm ăn cướp à?”
- “Nói không chừng là tỏ vẻ thế thôi, xong rồi đi mua đấy!”
- Nhưng Trương Tùng lại cười: “E là các người không biết một tấm thiệp mời này có giá một triệu trở lên đấy!”
- “Nhà Lý Văn Uyên còn mượn ông nội hai ba trăm triệu mà, lấy gì mua thiệp mời chứ!”
- Người nhà họ Lý nói.
- Tiệc bắt đầu.
- Lên món.
- “Ba thấy bốn người bọn họ mỗi người một bát mì là được rồi nhỉ? Không cần lên món nữa đâu.”
- Lý Văn Hỏi hỏi.
- Trương Tùng cười nói: “Bố thí cho họ nguyên một bàn đi! Bằng không lại có vẻ như ông nội đối xử bất công với cả nhà họ.”
- “Đúng.”
- Bốn bàn khác kính rượu nhau vô cùng náo nhiệt.
- Chỉ có bốn người ở bàn Diệp Quân Lâm là im lặng không nói gì.
- Đặc biệt là mọi người đều lấy lòng Trương Tùng, cảnh tượng này khiến ai nấy đều ngưỡng mộ.
- Lý Văn Uyên nhìn Trương Tùng, rồi lại nhìn Diệp Quân Lâm, thở dài: “Haiz, ngưỡng mộ thì có ích gì? Đây là số phận của mình mà!”
- Triệu Nhã Lan chán ghét trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm, hôm nay đúng là mất mặt chết đi được.
- Mà ông cụ không bảo đi nên họ cũng chẳng dám đi,
- Chỉ có thể tiếp tục ngồi lại để bị sỉ nhục.
- Trương Tùng bưng ly rượu sang, theo sau còn có một đám xum xoe nịnh bợ.
- Trương Tùng lướt qua Diệp Quân Lâm, đến trước mặt Lý Tử Nhiễm: “Tử Nhiễm à, ban đầu ấy, anh còn muốn giới thiệu em trai cho em, để em tái hôn. Cậu ấy xuất sắc hơn anh nhiều! Nhưng giờ xem ra em không có được may mắn này rồi, mắt nhìn người của em kém quá!”
- “Ôi!”
- Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan không ngừng thở dài.
- Nếu Diệp Quân Lâm không xuất hiện.
- Thì Lý Tử Nhiễm có thể ở bên Trương Trì.
- Nhà họ sẽ phát đạt.
- Đúng là ngưỡng mộ quá đi mất!
- Nhưng số bọn họ nghèo khổ!
- Sau khi tiệc kết thúc.
- “Mọi người về nhà cũ đi, tối nay ông muốn nói chuyện với cháu rể về hướng phát triển trong tương lai của nhà họ Lý và dạ tiệc ngày mai. Mọi người phải ở bên nghe, chuyện này có lợi cho mọi người.”
- Lý Thiên Hạo ra lệnh.
- Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan nhìn Lý Thiên Hạo với vẻ mặt mong đợi.
- Nếu nhà họ Lý giúp đỡ thì cuộc sống của họ sẽ tốt hơn một chút.
- Nào ngờ Lý Thiên Hạo lại nhìn sang: “Cả nhà thằng ba tự về nhà mình đi!”
- Lý Văn Uyên hơi do dự: “Ba, con…”
- “Con gì mà con? Bên này không cần mày, hơn nữa con rể của mày vừa ra tù, xúi quẩy lắm. Tao sợ bẩn nhà tao!”
- Lý Thiên Hạo vứt lại một câu rồi dẫn đám người rời đi.
- Trước khi đi, đám Trương Tùng và Lý Mộng Nguyệt đến trước mặt Diệp Quân Lâm, lắc tấm thiệp trong tay: “Tối mai đừng để tôi thất vọng nhé, đến lúc đó không vào được cũng đừng nói là quen với tôi, tôi mất mặt lắm.”
- Diệp Quân Lâm cười khẩy: “Còn chưa biết đến lúc đó ai không vào được đâu.”
- “Được được được, vậy chúng ta cứ đợi xem.”
- Mọi người đều cầm thiệp mời vui vẻ rời đi.
- Để lại cả nhà Lý Văn Uyên chán chường thở dài.
- Lý Văn Uyên nhìn xoáy vào Diệp Quân Lâm.
- Nếu nó có thể giành vẻ vang cho nhà mình thì tốt biết mấy?
- Tiếc là nó vừa ra tù, sống thôi đã là vấn đề rồi.
- Diệp Quân Lâm theo Lý Tử Nhiễm về nhà.
- So với nhà họ Diệp thì ở đây mới là nhà anh.
- Có một cô gái đã đợi anh sáu năm.
- Về đến nhà, Diệp Quân Lâm chủ động trải nệm xuống đất, nhưng Lý Tử Nhiễm lại bảo anh ngủ trên giường.
- Sau khi Diệp Quân Lâm nằm trên giường.
- Lý Tử Nhiễm tiếp tục viết kế hoạch trước bàn làm việc.
- “Em đang làm gì thế?”
- Diệp Quân Lâm hỏi.
- “Có một dự án phát triển công viên sinh thái ở phía Tây thành phố! Tôi đang viết một kế hoạch, định gọi thầu thử xem sao! Mặc dù xác suất thành công còn không được một phần trăm nữa!”
- Lý Tử Nhiễm cười.
- Cho đến tối hôm sau, Lý Tử Nhiễm không hề oán trách anh một câu, cũng chẳng tức giận hay bất mãn gì.
- Cách thời gian bắt đầu dạ tiệc ngày càng gần.
- Cuối cùng Lý Tử Nhiễm không nhịn được nữa: “Diệp Quân Lâm, tôi tin anh như vậy, tôi cược hết mọi thứ tôi có cho anh rồi. Nhưng giờ anh làm thế nào để tôi tin anh đây? Thiệp mời đâu?
- Tôi vốn cho rằng anh sẽ nghĩ cách có được mấy tấm thiệp, nhưng từ tối qua đến giờ anh còn chẳng bước chân ra khỏi cửa, không gọi một cuộc điện thoại nào. Tôi muốn hỏi anh, thiệp mời sẽ rơi từ trên trời xuống à?”
- Ngay cả vợ chồng Lý Văn Uyên cũng đi qua: “Rốt cuộc cậu đang đợi cái gì? Tối qua Tử Nhiễm đã nổ tới tận trời xanh, nếu giờ cậu không làm được thì sau này chúng ta không còn chỗ đứng trong nhà họ Lý đâu.”
- Diệp Quân Lâm nhìn đồng hồ: “Sắp tới giờ rồi, đi theo anh là được.”
- Lái chiếc Haval của Lý Văn Uyên, cả nhà đến sơn trang Bạch Vân – nơi tổ chức dạ tiệc chào đón chiến thần Côn Luân.
- “Tử Nhiễm, giờ anh sẽ chứng minh cho em thấy cuối cùng anh có thể làm được hay không.”
- Diệp Quân Lâm kéo Lý Tử Nhiễm đi vào trong.