Chương 13 Thiếu nhất là tiền
- Tất cả mọi người của nhà họ Lý đều trợn tròn mắt.
- Lý Tử Nhiễm có thể sẽ đồng ý.
- Nhưng bên cạnh còn có một Diệp Quân Lâm luôn làm hỏng chuyện nữa.
- “Làm sao bây giờ? Nói không chừng Diệp Quân Lâm lại dẫn Lý Tử Nhiễm đi mất, nếu chiều nay chúng ta vẫn không tìm thấy cô ta thì lãnh đạo Ngô sẽ cho rằng chúng ta tự động từ bỏ quyền lợi đó.”
- Trương Tùng hơi nôn nóng.
- “Hừ, nó đang uy hiếp ông, muốn nói điều kiện với ông đây mà!” Lý Thiên Hạo tức giận nói.
- Cụ ta lại gọi tới một lần nữa, phẫn nộ hỏi: “Diệp Quân Lâm, cậu có ý gì? Chẳng lẽ cậu không cần dự án này nữa à?”
- Diệp Quân Lâm cười khẩy: “Đúng, chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến chúng tôi cả! Không phải các người muốn gạt Tử Nhiễm qua một bên sao? Thế thì chúng tôi không cần dự án này nữa!”
- Nghe vậy, Lý Thiên Hạo lập tức dịu giọng lại: “Quân Lâm à, ông nội không có ý gì khác đâu, cháu dẫn Tử Nhiễm đến ký hợp đồng đi! Sau này dự án sẽ do Tử Nhiễm toàn quyền phát triển, đây cũng là ý của lãnh đạo Ngô.”
- “Tôi không yên tâm, tôi sợ Tử Nhiễm bị các người gạt sang một bên bất cứ lúc nào, hầy.”
- “Quân Lâm à, cháu nói điều kiện đi, phải làm sao mới có thể để Tử Nhiễm đi ký tên?”
- Dù Lý Thiên Hạo đang cực kỳ tức giận nhưng cũng đành bó tay.
- “Điều kiện hả! Điều thứ nhất: Dự án này do công ty Hoa Đình toàn quyền phụ trách khai phá, những công ty khác của tập đoàn Lý Thị không được tham gia trực tiếp. Điều thứ hai: Công ty Hoa Đình tách khỏi tập đoàn Lý Thị, trở thành một công ty hoạt động độc lập. Nhưng Tử Nhiễm đồng ý sẽ giao cho các người làm hạng mục phần khai phá, có tiền mọi người cùng nhau kiếm mà. Chỉ cần ông đồng ý hai điều kiện này, tôi lập tức dẫn Tử Nhiễm đi ký hợp đồng!”
- Sau khi Diệp Quân Lâm nói xong, Lý Thiên Hạo đã tức nổ phổi.
- Ý của Diệp Quân Lâm là muốn Lý Tử Nhiễm hoàn toàn tách khỏi nhà họ Lý, về sau dự án này sẽ không liên quan đến nhà họ Lý nữa.
- Nhà họ Lý muốn được chia chút lợi ích cũng phải đợi Lý Tử Nhiễm bố thí.
- Nhưng bây giờ là thời điểm quan trọng, vẫn phải ký hợp đồng trước rồi tính.
- Cụ ta nhất định phải ăn được miếng thịt này.
- “Được, tôi đồng ý!” Lý Thiên Hạo hít sâu một hơi.
- “Ông chỉ đồng ý thôi vẫn chưa đủ, phải lập tức làm thủ tục luôn!” Diệp Quân Lâm cười nói.
- “Cậu…” Lý Thiên Hạo chỉ hận không thể rút gân lột da Diệp Quân Lâm.
- Anh không cho người khác một chút thời gian để trì hoãn.
- “Được, tôi sẽ cho người đi làm!”
- …
- Trong vòng ba tiếng ngắn ngủi, Lý Thiên Hạo đã làm xong tất cả thủ tục.
- Công ty Hoa Đình tách khỏi tập đoàn Lý Thị, hoàn toàn trở thành công ty của Lý Tử Nhiễm.
- “Ừm, được rồi, bây giờ chúng ta đi ký tên!”
- Diệp Quân Lâm dẫn Lý Tử Nhiễm đến nơi đấu thầu, ký hợp đồng thành công với lãnh đạo Ngô.
- Lý Tử Nhiễm vẫn luôn thấy mơ hồ, dự án lớn hơn một tỷ cứ thế để cô khai phá rồi?
- Lý Tử Nhiễm thật sự không ngờ rằng sau khi đứng trên bờ vực phá sản còn nhận được một dự án lớn như thế.
- Ký hợp đồng xong, đám người Lý Thiên Hạo cảm thấy vui buồn đan xen.
- “Diệp Quân Lâm quá tàn nhẫn, gần như cắt đứt tất cả con đường của chúng ta rồi!” Lý Văn Hải nói.
- “Tại sao? Một mình Lý Tử Nhiễm có thể ăn được dự án này sao? Nếu không có nhà họ Lý chúng ta chống lưng, cô ta dựa vào cái gì để ký hợp đồng chứ?”
- “Đúng vậy, một mình cô ta chiếm hết, chúng cháu thấy không phục!”
- Đám Lý Tùng Khuê và Lý Mộng Nguyệt đều cảm thấy không công bằng.
- Lý Văn Phi cười: “Mấy đứa yên tâm đi, dự án này chúng ta vẫn có thể kiếm lời! Dù công ty Hoa Đình tách ra thì ba vẫn còn ba mươi phần trăm cổ phần, huống hồ dự án một tỷ có thể tùy tiện khai phá ư, sức người sức của đều không thể thiếu một chút nào, sao một Hoa Đình nho nhỏ có khả năng đó được?”
- Lý Tùng Khuê cũng lập tức nở nụ cười: “Đúng đó, bây giờ công ty Hoa Đình đang trong trạng thái gần như phá sản, còn thiếu nợ ông nội nữa? Bọn họ muốn khai phá dự án thì lấy đâu ra vốn, bọn họ có tiền sao?
- Tên vô dụng Diệp Quân Lâm thì khỏi cần nghĩ đến, Lý Tử Nhiễm cũng chẳng có quan hệ gì. Đến lúc đó chẳng phải vẫn cần chúng ta đầu tư à?”
- “Ha ha ha…”
- Lý Văn Hải cười xấu xa: “Ba, con cảm thấy chúng ta phải tăng thêm cho bọn họ chút áp lực, đòi lại hai triệu tám đã rồi tính sau!”
- Lý Thiên Hạo cũng nói: “Thằng hai, lòng dạ con xấu xa nhất, nhưng cách này lại rất hay! Tùng Khuê, lát nữa cháu đi đòi tiền đi!”
- …
- Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan nhận được tin tức.
- Hai người đều vô cùng kích động, cố ý chuẩn bị cơm nước đợi hai người Diệp Quân Lâm.
- Dù đã ký được hợp đồng lớn, nhưng Lý Tử Nhiễm vẫn rầu rĩ không vui.
- “Ba mẹ, lần này chúng ta đã hoàn toàn đắc tội với ông nội rồi! Có lẽ ông nội sẽ hận chúng ta chết mất!” Lý Tử Nhiễm nói.
- Lý Văn Uyên lại bảo: “Con cứ kệ họ! Đến tận bây giờ địa vị của chúng ta trong gia tộc vẫn luôn là thấp nhất. Ông nội con còn chẳng thèm để tâm đến chúng ta! Lần này chúng ta nhất định phải làm ra chút tiếng tăm cho ông nội của con xem!”
- “Đúng, con phải cố gắng mới được!”
- Lý Văn Uyên nói với Diệp Quân Lâm: “Quân Lâm à, dù cậu không có công lao gì trong chuyện này, nhưng sau khi cậu trở về, dường như gia đình chúng ta cũng trở nên may mắn hơn, nào, hai ta uống một chút đi!”
- Lúc Lý Văn Uyên lấy rượu ngon ra thì lý Tùng Khuê đến.
- “Chú ba, là ông nội phái tôi đến đây! Đây là giấy nợ, phiền chú ba trả lại hai triệu tám trăm ngàn tiền nợ.”
- “Oành!”
- Sau khi Lý Tùng Khuê nói mục đích mình đến đây, ba người Lý Văn Uyên như bị sét đánh trúng, trong đầu vang lên một tiếng “oành.”
- Lý Tùng Khuê cười: “Ông nội nói ông đã hẹn trước một chuyên gia nước ngoài khám bệnh, bây giờ hết tiền, chỉ có thể bảo nhà chú ba trả thôi. Chuyện này hơi gấp rút, mọi người nhất định phải trả hết trong vòng ba ngày, nếu không bệnh tình của ông nội sẽ trở nên nghiêm trọng hơn đấy!”
- Lý Tùng Khuê rời đi, nhưng lại như hất một chậu nước lạnh vào mấy người Lý Tử Nhiễm.
- Ba người đều vô cùng ủ rũ.
- Diệp Quân Lâm hỏi: “Sao vậy?”
- Lý Tử Nhiễm cắn môi đáp: “Không có tiền, công ty hay trong nhà đều không có tiền! Công ty vừa hoạt động không bao lâu, trong tài khoản còn chẳng có nổi năm trăm ngàn, càng khỏi nói tới trong nhà, ngay cả tiền học phí của em trai cũng sắp không trả nổi nữa rồi.”
- Lý Tử Nhiễm còn có một em trai du học ở nước ngoài cho nên rất tốn tiền, mọi người đã lấy ra hết tiền trong nhà rồi.
- Lý Văn Uyên than thở: “Ba đã biết ông nội con không thể bỏ qua như thế mà, lần này ông ấy sẽ ép chết chúng ta, đến khi chúng ta trả tiền lại mới thôi.”
- Sắc mặt Lý Tử Nhiễm xám như tro tàn: “Không chỉ mỗi vấn đề trả tiền, dự án khai phá cũng cần vốn, ngay cả vốn khởi động dự án ban đầu cũng không có, cần phải kêu gọi đầu tư, nhưng việc này cũng rất khó, đến lúc đó dự án có thể bị chậm trễ, đối phương sẽ hủy hợp đồng!”
- “Đúng thế, bây giờ chúng ta cũng bị cảnh cáo bên ngân hàng rồi, không thể mượn tiền thêm được nữa.”
- Lý Văn Uyên gần như muốn khóc.
- Nói tới nói lui, bây giờ vấn đề lớn nhất nhà họ Lý phải đối mặt chính là tiền!
- Chỉ cần có tiền là có thể giải quyết tất cả!
- Một chút tiền làm khó anh hùng.
- Huống hồ bây giờ còn không phải vấn đề một chút tiền.
- Lý Văn Uyên nói tiếp: “Ba đoán ra rồi, kế hoạch của ông nội con là ép chúng ta phải vay tiền tìm bọn họ đầu tư, cuối cùng nhường dự án cho bọn họ.”
- Lý Tử Nhiễm bất đắc dĩ nói: “Nếu không được thì chúng ta từ bỏ, nhường cho ông nội đi. Bây giờ công ty Hoa Đình đã ở trong tay, chúng ta cứ từ từ thôi!”
- Diệp Quân Lâm cất tiếng hỏi: “Tại sao phải nhường? Vấn đề tiền bạc cứ để anh giải quyết! Hai triệu tám trăm ngàn không thành vấn đề!”