Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 15 Lấy lại những thứ thuộc về mình

  • Đầu tư thật ra chỉ là một chuyện rất nhỏ đối với Diệp Quân Lâm.
  • Lý Tử Nhiễm đột nhiên nói: “Đúng rồi, anh yên tâm, em sẽ trả lại anh số tiền năm triệu này, hy vọng sớm kêu gọi được vốn đầu tư.”
  • “Không cần trả, giữa chúng ta còn nói tới những vấn đề này làm gì?” Diệp Quân Lâm mỉm cười.
  • “Nhưng anh cũng phải trả tiền mà, em không đưa thì anh lấy gì trả? Anh cũng đâu có tiền.”
  • Lý Tử Nhiễm nói vậy, Diệp Quân Lâm chỉ đành gật đầu.
  • “Sau khi kiếm được tiền từ dự án này, em định mua một căn nhà, chúng ta sống cùng ba mẹ cũng không tiện.”
  • Lý Tử Nhiễm dự định mua nhà.
  • Diệp Quân Lâm nghĩ đến gì đó, anh hỏi cô: “Còn nhớ nhà tân hôn của chúng ta không?”
  • “Nhớ chứ, đó là biệt thự do chính tay anh thiết kế, nó thật sự rất đẹp! Chỉ tiếc…”
  • Lý Tử Nhiễm thở dài.
  • Diệp Quân Lâm cười đáp: “Tử Nhiễm, anh định đòi lại căn biệt thự đó.”
  • “Quân Lâm, bây giờ căn biệt thự đó đã là của nhà họ Diệp, anh đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, anh đấu không lại bọn họ đâu.” Lý Tử Nhiễm khuyên nhủ.
  • “Yên tâm đi.”
  • Mặc dù đảm bảo như vậy, nhưng anh vẫn phải đòi lại những thứ nhà họ Diệp đã lấy đi.
  • Ngày hôm sau, Lý Tử Nhiễm bận rộn tìm vốn đầu tư.
  • Diệp Quân Lâm không đi cùng, anh muốn để cô va chạm trước sau đó anh sẽ thu xếp chuyện đầu tư sau.
  • Vợ chồng Lý Văn Uyên nhìn Diệp Quân Lâm đang ngồi trên sofa hút thuốc, hai người đều cau mày, vẻ mặt không vui.
  • “Cậu dập điếu thuốc đi cho tôi! Đứng lên, tôi có chuyện muốn nói với cậu!”
  • Lý Văn Uyên lạnh mặt, trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm với vẻ chán ghét.
  • Diệp Quân Lâm dập tắt điếu thuốc rồi đi theo.
  • “Ba, ba có gì cứ nói!”
  • Lông mày Lý Văn Uyên nhíu chặt, xoắn lại thành một chữ ‘xuyên’: “Có phải cậu vẫn chưa ý thức được tình hình hiện tại đúng không?”
  • Diệp Quân Lâm cười đáp: “Vẫn khá ổn mà ba, chúng ta đã có được dự án, chỉ cần kêu gọi vốn đầu tư nữa thôi là Tử Nhiễm và chúng ta sẽ có một tương lai xán lạn.”
  • “Đúng, chính vì tương lai Tử Nhiễm xán lạn, rộng mở nên tình hình của cậu mới nguy hiểm.”
  • “Dạ?”
  • Nghe Lý Văn Uyên nói vậy, Diệp Quân Lâm rất ngờ vực.
  • “Cậu cũng biết chỉ cần dự án này hoàn thành thì giá trị con người của Tử Nhiễm sẽ lên đến vài trăm triệu, con bé nhất định sẽ có chỗ đứng ở Giang Bắc trong tương lai. Đến lúc đó cậu nghĩ cậu có còn xứng với nó nữa không? Tôi không nghi ngờ năng lực của cậu, chỉ là cậu phải hiểu, cậu vừa mới ra tù, hơn nữa bây giờ không như sáu năm trước, gây dựng sự nghiệp quá khó khăn. Khoảng cách giữa cậu và Tử Nhiễm sẽ ngày càng lớn.”
  • Lý Văn Uyên nghiêm túc nói.
  • Triệu Nhã Lan cũng nói theo: “Đúng thế, cả ngày cậu rảnh rỗi, còn không có việc làm tử tế thì sao xứng với con gái tôi được?”
  • “Đúng thế! Nếu sau này cậu vẫn là chồng của Tử Nhiễm thì con bé sẽ mất mặt đến mức nào?
  • Chúng tôi sẽ tìm một cơ hội thích hợp để bàn bạc với Tử Nhiễm bảo nó ly hôn với cậu! Như vậy sẽ tốt cho cả cậu và Tử Nhiễm! Cậu chuẩn bị tâm lý đi!”
  • Lý Văn Uyên thở dài.
  • Diệp Quân Lâm vẫn cười: “Ba mẹ định qua cầu rút ván ạ?”
  • “Cậu có ý gì? Qua cầu rút ván? Cậu thật sự cho rằng dự án này là cậu giành được chắc? Cậu chỉ nhúng tay vào một chút thôi, còn dự án này có được vẫn là do người ta coi trọng năng lực của Tử Nhiễm có được không hả?”
  • “Đúng, nói thẳng ra thì chuyện này không liên quan gì đến cậu cả!”
  • Diệp Quân Lâm nghe vậy thì chỉ biết cười.
  • “Ba mẹ yên tâm đi, con sẽ khiến Tử Nhiễm trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời!”
  • Diệp Quân Lâm mỉm cười đáp lại.
  • Triệu Nhã Lan trừng mắt nhìn anh: “Cậu lấy gì để mang lại hạnh phúc cho Tử Nhiễm, trong khi cậu còn chẳng có nổi lấy một căn nhà! Nếu cậu vẫn còn căn biệt thự lớn trước kia thì tôi có thể tin, nhưng bây giờ thì sao? Cậu chỉ là kẻ ăn mày với hai bàn tay trắng! Cậu còn đang ở nhà của tôi đấy! Cậu không thấy xấu hổ à?
  • Cậu đi vài ngày đi, tạm thời tôi không muốn nhìn thấy cậu.”
  • “Đúng, thời gian này Tử Nhiễm rất bận, cậu ở bên cạnh dễ khiến con bé phân tâm.”
  • Lý Văn Uyên lại càng muốn Diệp Quân Lâm rời đi.
  • Diệp Quân Lâm bị đuổi đi nhưng anh cũng không giận.
  • Đây là anh nợ Lý Tử Nhiễm.
  • Ở dưới tầng, một chiếc Rolls-Royce Phantom đang chạy về phía này.
  • Thanh Long chiến vương xuống xe: “Mời chiến thần!”
  • Diệp Quân Lâm lên xe.
  • Triệu Nhã Lan dựa vào cửa sổ nhìn xuống dưới, đột nhiên bà ta nói: “Văn Uyên, ông mau lại đây nhìn này, hình như Diệp Quân Lâm vừa lên chiếc xe hơi hạng sang.”
  • Lý Văn Uyên lại gần ngay tức khắc, nhìn thấy chiếc Rolls-Royce đi ra từ dưới tầng nhà mình.
  • “Đây là Rolls-Royce Phantom! Chủ nhân chiếc xe này chắc chắn là một ông lớn nào đó! Sao Diệp Quân Lâm lại lên được loại xe này chứ?”
  • Lý Văn Uyên lập tức nói.
  • Triệu Nhã Lan cũng nói một cách thoải mái: “Tôi chỉ nhìn thấy một bóng lưng, cảm thấy hơi giống thôi, xem ra là tôi do nghĩ nhiều, nếu cậu ta đi được Rolls-Royce thì sẽ sống trong căn nhà nhỏ một trăm mét vuông của tôi chắc?”
  • Lý Văn Uyên hừ lạnh một tiếng: “Bà vẫn trông chờ vào tên ăn bám này à?”
  • “Đúng, tôi chờ cậu ta bị đói chết.”
  • Trong xe.
  • Thanh Long hỏi: “Thưa chiến thần, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?”
  • “Đến khu biệt thự Hoàng Gia Vương Phủ đi!”
  • Anh nhất định phải lấy lại biệt thự của mình!
  • “Chiến thần, tôi đã điều tra rõ ràng rồi, người đang sống trong biệt thự của anh hiện nay là Sử Hồng Phi! Tổng giám đốc hiện tại của truyền thông Thiên Dự trực thuộc Quốc tế Diệp Thị!
  • Bây giờ ông ta đang là người thân tín của Diệp Diệu Dương! Sau khi phản bội chiến thần, ông ta đã lập tức về làm cho Diệp Diệu Dương!”
  • Diệp Diệu Dương là con trai chú ba Diệp Tây Huy của Diệp Quân Lâm, là một chàng công tử bột chính hiệu, người nói muốn cưới Lý Tử Nhiễm trong bữa tiệc ngày hôm đó chính là cậu ta.
  • Cậu ta đã ngấp nghé Lý Tử Nhiễm từ rất lâu rồi.
  • Nhắc đến cái tên Sử Hồng Phi này, mắt Diệp Quân Lâm lạnh đi.
  • Ông ta từng là người thân tín, là cánh tay phải đắc lực của anh, được anh một tay cất nhắc.
  • Nếu không có Diệp Quân Lâm thì ông ta đã phải ngồi tù vì tội lừa đảo từ lâu rồi.
  • Anh còn nhớ rõ sau khi mình gặp chuyện, Sử Hồng Phi đã ngay lập tức trở thành tay sai cho nhà họ Diệp, liên hệ với các phóng viên truyền thông để bôi xấu anh.
  • Thậm chí ông ta còn ngụy tạo nhiều bằng chứng về tội thương mại, thành công đẩy Diệp Quân Lâm vào tù...
  • Nhớ lại dáng vẻ cung kính trước mặt mình của Sử Hồng Phi ngày trước, Diệp Quân Lâm lại thấy buồn cười.
  • Chẳng mấy chốc xe đã tới khu biệt thự Hoàng Gia Vương Phủ.
  • Đứng trước biệt thự độc lập do chính tay mình thiết kế, trong mắt Diệp Quân Lâm bừng lên lửa giận.
  • Nhà tân hôn của anh mà cũng dám vào ở?
  • Đáng chết!
  • Quản gia biệt thự nhìn thấy hai người Diệp Quân Lâm thì bước ra hỏi: “Mấy người làm gì đấy? Tới tìm ai?”
  • Diệp Quân Lâm mỉm cười: “Tôi đến thăm nhà mình!”
  • “Cái gì? Nhà cậu? Đầu cậu không có vấn đề gì chứ?
  • Tôi nói cho cậu biết, chủ nhân căn biệt thự này là tổng giám đốc Sử Hồng Phi của truyền thông Thiên Dự đấy!”
  • Quản gia cười khẩy đáp.
  • Nụ cười trên môi Diệp Quân Lâm càng rạng rỡ hơn: “Vậy Sử Hồng Phi có nói với bà, chủ nhân trước kia của ngôi biệt thự này là ai không?”
  • “Tôi quan tâm người đó là ai làm gì? Tôi chỉ biết tổng giám đốc Sử thôi!”
  • Đúng lúc này, một chiếc Porsche Panamera chạy vào.
  • Quản gia lập tức vội vã đi mở cửa.
  • Sử Hồng Phi mặc vest đi giày da bước xuống, cô thư ký mặc trang phục công sở ở bên cạnh hấp tấp đỡ lấy, thân hình cô gái bốc lửa, đặc biệt là đôi chân dài sau quần tất giấy màu đen kia, cực kỳ quyến rũ.
  • Thư ký theo Sử Hồng Phi về nhà, không cần nghĩ cũng biết họ muốn làm gì.
  • “Hai người này là ai?”
  • Sử Hồng Phi thấy hai người đang đứng ở cửa biệt thự bèn hỏi với vẻ mặt không vui.
  • Diệp Quân Lâm chậm rãi quay đầu lại, khi Sử Hồng Phi nhìn thấy anh, ông ta sững sờ tại chỗ.
  • Khi nhà họ Diệp tổ chức tiệc khánh thành, ông ta lại tình cờ đi công tác xa nên chưa gặp Diệp Quân Lâm.
  • Bây giờ nhìn thấy Diệp Quân Lâm, lòng ông ta run lên.
  • Không giống như những người khác của nhà họ Diệp, Sử Hồng Phi rất sợ hãi và kính trọng Diệp Quân Lâm.
  • Nhất là ông ta còn từng làm chuyện có lỗi với Diệp Quân Lâm, bây giờ nhìn thấy anh, Sử Hồng Phi không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
  • “Tổng giám đốc Sử sống tốt nhỉ?”
  • Diệp Quân Lâm cười hỏi.
  • Sử Hồng Phi run sợ hỏi: “Cậu đến... cậu đến đây làm gì?”
  • “Đến thăm nhà tôi một chút!”
  • Diệp Quân Lâm quan sát ngôi biệt thự.
  • Sử Hồng Phi cắn răng, nhìn Diệp Quân Lâm đáp: “Bây giờ căn biệt thự này đã không còn liên quan gì đến cậu nữa, cậu mau đi đi!”
  • Diệp Quân Lâm nở nụ cười: “Nếu tôi không đi thì sao?”
  • Thư ký Ngô Thanh Nguyệt của Sử Hồng Phi nhìn Diệp Quân Lâm một cách hung dữ: “Anh là cái thá gì mà dám giở thói ngang ngược ở đây? Cút ngay! Nếu không tôi sẽ thông báo cho tổng giám đốc Diệp Nhất Long, khi đó Diệp Quân Lâm anh sẽ lại bị đánh cho tàn phế!”
  • Thư ký vừa nhắc đến Diệp Nhất Long là Sử Hồng Phi lại có chỗ dựa, ông ta cười khẩy: “Diệp Quân Lâm, nể tình trước kia cậu là cấp trên của tôi nên tôi không làm khó cậu, cậu mau đi đi!”
  • “Ông là cái gì mà cũng dám làm khó tôi?”
  • Diệp Quân Lâm chế giễu.
  • Ngô Thanh Nguyệt cười nhạo: “Diệp Quân Lâm, anh cũng không tự soi vào nước tiểu xem mình là ai đi, anh là cái gì mà dám nói với tổng giám đốc Sử như vậy? Mau quỳ xuống rồi bò ra ngoài!”