Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 3 Mười tỷ thì ngồi bàn nào

  • Đúng là ngang ngạnh!
  • Thấy Diệp Quân Lâm vẫn còn khoác lác, ba người nhà Lý Tử Nhiễm tức sắp phát điên.
  • Có phải ngồi từ nên đầu hỏng rồi không?
  • Lý Tử Nhiễm dứt khoát nhét điện thoại vào tay Diệp Quân Lâm: “Được, chẳng phải anh nói một câu là có thể khiến nhà họ Diệp cúi đầu sao? Nào, anh chứng minh đi! Tôi muốn xem thử anh nói thế nào để khiến nhà họ Diệp cúi đầu đấy!”
  • “Anh…”
  • Diệp Quân Lâm sững sờ.
  • Anh nói một câu là có thể diệt được nhà họ Diệp, chuyện này là thật.
  • Nhưng anh cho nhà họ Diệp thời gian một tháng.
  • Giờ mà tiêu diệt nhà họ Diệp thì vô vị lắm.
  • “Xem đi, có phải là không làm được không? Không làm được thì sau này đừng có khoác lác nữa!”
  • Lý Tử Nhiễm tức giận ném điện thoại xuống đất.
  • Vợ chồng Lý Văn Uyên đẩy Diệp Quân Lâm: “Mau đi đi, nhà chúng tôi không chào đón cậu, chúng tôi còn phải đi dự tiệc gia đình!”
  • “Không, ba mẹ để anh ấy vào!”
  • “Tử Nhiễm, con có ý gì thế?”
  • “Con không tái hôn, chồng con về rồi.”
  • Vợ chồng Lý Văn Uyên không lay chuyển được Lý Tử Nhiễm, chỉ đành để Diệp Quân Lâm vào.
  • Lý Tử Nhiễm dẫn Diệp Quân Lâm vào phòng ngủ của mình.
  • “Anh đã về rồi thì anh vẫn là chồng tôi! Tôi không quan tâm đến những lời đồn thổi đó! Huống hồ tôi tin anh trong sạch, ai có mắt cũng có thể nhận ra nhà họ Diệp hãm hại anh!”
  • Trái tim Diệp Quân Lâm ấm áp.
  • Cô tin anh!
  • Thế là đủ rồi!
  • “Nhưng anh phải hứa với tôi, bắt đầu lại từ đầu, làm đến nơi đến chốn. Tôi tin, với năng lực của anh thì anh sẽ thành công thôi! Tôi cho anh thời gian năm năm!”
  • Nhưng Diệp Quân Lâm lại nói: “Không cần, em cho anh một tháng là được, một tháng sau anh sẽ khiến nhà họ Diệp…”
  • “Im miệng! Tôi không muốn nghe anh nói những lời không thực thế này! Chúng ta thực tế một chút không được à?
  • Cho dù hiện tại anh trắng tay, nhưng chỉ cần anh cố gắng từng chút một, tôi tin anh sẽ huy hoàng trở lại thôi!”
  • Lý Tử Nhiễm tức giận nói.
  • Diệp Quân Lâm ngoan ngoãn ngậm miệng.
  • Lý Tử Nhiễm lấy một bộ vest trong tủ quần áo ra: “Đây là đồ sáu năm trước mua cho anh. Mau thay đồ đi tham gia tiệc với tôi!”
  • “Tử Nhiễm, con dẫn nó theo làm gì chứ?”
  • Nhìn thấy Diệp Quân Lâm, tất nhiên hai vợ chồng Lý Văn Uyên không hài lòng rồi.
  • Nhưng Lý Tử Nhiễm lại khoác tay Diệp Quân Lâm: “Ba mẹ, bây giờ Quân Lâm là chồng con! Tối nay con cũng sẽ nói rõ với ông nội!”
  • Hai vợ chồng Lý Văn Uyên tức giận trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm, bất lực thở dài: “Tạo nghiệp mà!”
  • Nhà hàng Kim Cảng.
  • Tiệc gia đình nhà họ Lý được tổ chức ở đây.
  • Tất nhiên nhà họ Lý không so được với gia tộc họ Diệp, nhưng ở Giang Bắc cũng thuộc tầng lớp trung lưu.
  • Họ bao trọn cả nhà hàng.
  • Lúc bốn người Lý Văn Uyên đến đại sảnh, từng cặp mắt kỳ lạ quét qua.
  • Trước đây Lý Tử Nhiễm và Diệp Quân Lâm kết hôn.
  • Cả nhà Lý Văn Uyên trở thành người có địa vị cao nhất trong gia tộc.
  • Nhưng sau khi Diệp Quân Lâm thân bại danh liệt, gia đình Lý Văn Uyên trải qua sự thay đổi vô cùng lớn.
  • Hiện tại trở thành người thảm nhất, địa vị thấp nhất trong gia tộc họ Lý.
  • Mỗi lần gặp họ hàng đều bị chế giễu.
  • “Hửm? Mọi người nhìn xem người bên cạnh Lý Tử Nhiễm có phải Diệp Quân Lâm không?”
  • “Phải đấy! Thật sự là anh ta! Anh ta ra tù rồi à?”
  • Ngay lập tức, mọi ánh mắt đổ dồn lên người Diệp Quân Lâm.
  • Chủ nhân nhà họ Lý – Lý Thiên Hạo thấy bốn người Diệp Quân Lâm thì lạnh lùng hừ một tiếng, hoàn toàn không đếm xỉa đến.
  • Hiện tại, người mà ông cụ thích nhất chính là gia đình của con trai cả - Lý Văn Phi.
  • Chủ yếu là vì con rể của Lý Văn Phi – Trương Tùng là con lai, sinh ra trong gia đình giàu có và sống ở nước ngoài.
  • Lần này, người mà Lý Thiên Hạo sắp đặt để kết hôn với Lý Tử Nhiễm chính là Trương Trì - em trai của Trương Tùng.
  • Trương Trì đã si mê vẻ đẹp của Lý Tử Nhiễm rất lâu rồi.
  • Không ai quan tâm, cả nhà Lý Văn Uyên chỉ đành tìm một chỗ ngồi xuống trước.
  • Vừa định ngồi xuống thì có một giọng nói vang lên: “Không được, em ba, mấy người không thể ngồi ở đây được.”
  • Người nhắc nhở chính là Lý Văn Hải – con trai thứ hai của nhà họ Lý.
  • “Hả?”
  • “Vị trí của tiệc gia đình lần này sắp xếp theo nguyên tắc đấy.”
  • Lý Văn Uyên ngờ vực hỏi: “Sao?”
  • “Tiệc gia đình tổng cộng có bốn bàn! Chỗ ngồi được quyết định tùy theo mức độ đóng góp cho gia tộc!
  • Ví dụ bàn đầu tiên là người một năm đóng góp cho gia tộc hơn năm triệu, bàn thứ hai là một triệu, bàn thứ ba là một trăm nghìn, còn bàn cuối cùng là ít hơn một trăm nghìn hoặc không đóng góp gì cả!”
  • Lý Văn Hải cười nói: “Năm nay lợi nhuận nhà chúng tôi không tệ, miễn cưỡng lắm thì cũng đóng góp cho gia tộc được năm triệu. Cho nên ngồi bàn này, ngại quá.”
  • “Tất nhiên nếu tài sản nhà mấy người có chục triệu trăm triệu, dù không đóng góp cho gia tộc thì cũng có thể ngồi ở bàn đầu tiên.”
  • Vương Mỹ Lan – vợ Lý Văn Hải cười khẩy nói: “Nhưng tiếc là, chuyện nhà mấy người chúng tôi biết rõ đến không thể rõ hơn! Hôm nay lại thêm một tội phạm cải tạo. Mấy người ấy, chỉ có thể ngồi bàn cuối cùng thôi!”
  • Lý Tùng Khuê – con trai Lý Văn Hải cầm ly đi qua: “Ba mẹ, theo như con biết thì gia đình chú ba một năm chẳng đóng góp gì cho gia tộc mà công ty nhà họ cũng phá sản rồi, còn mượn ông nội hơn hai triệu.
  • Rõ ràng đây là đóng góp tiêu cực rồi, nếu còn ngồi ở bàn số bốn thì không công bằng với những họ hàng ngồi ở bàn này!”
  • “Vì vậy con nghĩ nên thêm một bàn số năm, bàn đóng góp tiêu cực!”
  • “Được, đồng ý!”
  • Mấy người còn lại của nhà họ Lý cũng lần lượt đồng ý.
  • “Được, sắp xếp thêm một bàn như Tùng Khuê nói đi! Như vậy mói có thể khích lệ các người được!”
  • Ông cụ Lý Thiên Hạo cũng đồng ý.
  • “Mau vào ngồi đi, đừng đứng đó làm xấu mặt nữa.”
  • Lý Thiên Hạo trừng mắt nhìn Lý Văn Uyên.
  • Ba người nhà Lý Văn Uyên không dám nói gì, chỉ đi vào.
  • Lúc này, Diệp Quân Lâm kéo Lý Tử Nhiễm lại, đột nhiên hỏi: “Cho hỏi mười tỷ thì ngồi bàn nào?”
  • Diệp Quân Lâm là chiến thần năm sao duy nhất.
  • Đối với anh mà nói, tiền tài cũng chỉ là con số mà thôi.
  • Cụ thể bao nhiêu thì anh không rõ.
  • Nhưng mười tỷ thì vẫn có thể tùy tiện vung ra được.
  • Diệp Quân Lâm thốt ra câu này, cả hiện trường đều sững sờ.
  • “Ha ha ha…”
  • Mấy mươi giây sau, mọi người phá lên cười.
  • Người nào người nấy cười đến đau cả bụng.
  • “Mười tỷ, đùa à? Nhà họ Diệp giàu có thế chưa chắc đã có!”
  • “Não thằng nhóc này chắc chắn là úng nước rồi! Không biết xấu hổ mà chạy đến đây!”
  • “Lý Văn Uyên, thằng con rể của anh có giá mười tỷ à, ha ha ha…”
  • Cảm nhận được những ánh mắt kỳ lạ và lời chế nhạo xung quanh.
  • Cả nhà Lý Văn Uyên chỉ mong sao tìm được cái lỗ để chui xuống.
  • Xấu hổ quá!
  • Mất mặt quá đi mất!
  • Lý Tử Nhiễm cũng tức giận, trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm.
  • “Ở nhà khoác lác thì cũng thôi đi, đến đây rồi còn khoác lác cái gì chứ? Diệp Quân Lâm, anh cố ý làm tôi mất thể diện à? Mấy năm nay tôi mất chưa đủ sao?”
  • Lý Tử Nhiễm tuôn trào nước mắt, cả người run lên.
  • Diệp Quân Lâm bất lực: “Nhưng anh thật sự có mười tỷ mà!”
  • Lúc này, mọi người chẳng có tâm tư đâu mà xem trò hề của Diệp Quân Lâm nữa.
  • Bởi vì nhân vật chính hôm nay đến rồi.
  • Con gái và con rể Lý Văn Phi đến.
  • Tất cả mọi người, bao gồm cả Lý Hạo Thiên cũng đích thân ra cửa đón.
  • Mặt Trương Tùng tỏ vẻ xin lỗi: “Ngại quá, để mọi người đợi lâu rồi.”
  • “Máy bay muộn gần mười tiếng, xảy ra chuyện gì à?”
  • Lý Thiên Hạo quan tâm hỏi.
  • Trương Tùng cười: “Ông nội, mọi người không biết sao? Có một ông lớn đến Giang Bắc, nên phong tỏa sân bay Giang Bắc tám tiếng.”
  • Mọi người: “Cái gì? Còn có chuyện này à?”
  • Lý Thiên Hạo mặt mày tươi cười: “Tùng à, ông lớn nào mà phải phong tỏa sân bay tám tiếng luôn vậy?”
  • “Không chỉ vậy, nghe nói có một trăm máy bay hộ tống máy bay riêng của nhân vật này, sân bay có một trăm nghìn người canh giữ.”
  • “Hả!”
  • “Cái gì?”
  • Mọi người há hốc mồm.
  • Trương Tùng nói với vẻ mặt tự hào: “Người này chính là chiến thần Côn Luân, chỉ huy tổng chiến khu Cửu Đại của nước Đại Hạ. Ha ha, có thể nói ra mọi người không tin, con từng gặp người này trong một lần đi tụ tập ở nước ngoài, còn lưu cả phương thức liên lạc của nhau nữa.
  • Không ngờ anh ấy đến Giang Bắc để nhận chức, để con tìm thời gian hẹn anh ấy ra ngoài. Tùy tiện giúp đỡ một chút thì chắc chắn nhà họ Lý sẽ có chỗ đứng ở Giang Bắc.”
  • “Trời ơi! Ngầu quá đi mất? Nhân vật như vậy mà cũng có thể quen được?”
  • “Anh rể em đúng là ngầu!”
  • “Con rể của nhà họ Lý chúng ta giỏi giang quá! Tất nhiên trừ một người!”
  • Mọi người như phát cuồng, sùng bái nhìn Trương Tùng.
  • Ông cụ thì khen ngợi không ngớt.
  • Thấy con rể nhà người ta như vậy, vợ chồng Lý Văn Uyên cũng ngưỡng mộ không thôi.
  • Lý Tử Nhiễm cũng rất ngưỡng mộ.
  • Nhưng cô tin, cho Diệp Quân Lâm năm năm, anh cũng có thể khiến ông nội tự hào.
  • Diệp Quân Lâm nghe thấy thế thì buồn cười.
  • Tên nhóc này cũng có chút bản lĩnh đấy, biết mình đến Giang Bắc.
  • Nhưng khả năng bịa chuyện còn đỉnh hơn.
  • Diệp Quân Lâm hỏi: “Anh nói anh quen chiến thần Côn Luân à?”
  • Trương Tùng ngẩng mặt: “Đúng vậy, cùng uống với nhau một ly rồi, sao thế.”
  • Diệp Quân Lâm cười: “Thế sao tôi không biết anh nhỉ?”