Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 2 Tội đồ của gia tộc

  • “Ai mà biết được hôm nay cậu về là có ý đồ gì? Cậu muốn dựa vào nhà họ Diệp để kiếm ăn, muốn tiền của chúng tôi!”
  • “Thằng súc vật này đã bị đuổi khỏi nhà họ Diệp lâu rồi! Nhà họ Diệp không liên quan gì đến thứ vong ơn bội nghĩa như mày! Mau cút đi!”
  • Ba mẹ nuôi của Diệp Quân Lâm đứng lên, mắng thẳng vào mặt anh.
  • Nhà họ Diệp đổi trắng thay đen khiến người ta phải kinh ngạc.
  • Trái tim đã nguội lạnh!
  • Sáu năm trôi qua,n còn tưởng bọn họ sẽ có chút áy náy.
  • Nhưng không ngờ giờ lại càng trở nên táo tợn hơn.
  • Chiếm mọi thứ của anh, khiến anh thương tích đầy mình, thân bại danh liệt.
  • Cuối cùng còn đổi trắng thay đen, đổ hết tội lên đầu anh.
  • Nhà họ Diệp không có một chút tình người nào.
  • Diệp Nhất Long bước nhanh đến trước mặt Diệp Quân Lâm, nhìn anh bằng ánh mắt trịch thượng: Hừ, chẳng phải bây giờ cậu về là muốn tiền sao?”
  • “Cạch!”
  • Diệp Nhất Long ném một tấm thẻ ngân hàng xuống đất, nhấc chân mang giày da lên, lắc lư: “Giày tôi bẩn rồi, liếm sạch cho tôi! Liếm rồi thì một triệu trong thẻ này là của cậu!”
  • “Ha ha ha…”
  • Mọi người phá lên cười, nhìn Diệp Quân Lâm như đang nhìn một con chó.
  • “Một triệu à! Đủ để nó sống rồi, tôi đoán nó sẽ liếm thôi!”
  • Ngô Nhã Lệ nhìn Diệp Quân Lâm với ánh mắt như kẻ bề trên.
  • Diệp Nhất Long thấy Diệp Quân Lâm nhìn mình chằm chằm thì quát lên: “Quỳ xuống, liếm giày cho tôi!”
  • Diệp Quân Lâm không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.
  • “Quỳ xuống!”
  • Diệp Nhất Long lao đến trước người Diệp Quân Lâm, ấn bả vai anh, ép anh phải quỳ xuống.
  • Nhưng Diệp Quân Lâm không hề nhúc nhích.
  • “Quỳ xuống cho tôi!”
  • Diệp Nhất Long cố hết sức đè Diệp Quân Lâm xuống.
  • “Cút!”
  • Diệp Quân Lâm đột nhiên giáng cho Diệp Nhất Long một bạt tai.
  • Diệp Nhất Long bay ra ngoài bảy tám mét…
  • Yên lặng.
  • Đến mức cả hiện trường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi!
  • Không thể nào!
  • Người nhà họ Diệp đều sững sờ…
  • Diệp Quân Lâm làm cái gì thế?
  • Nó dám tát bay Diệp Nhất Long?
  • “Bịch!”
  • Diệp Nhất Long vừa mới chật vật đứng dậy thì Diệp Quân Lâm đã nhấc chân đạp anh ta xuống, sau đó giẫm lên người anh ta rồi đi qua.
  • Thấy Diệp Quân Lâm đi về phía mình, Diệp Kiện Sâm vô thức lùi về sau mấy bước.
  • Diệp Quân Lâm lên sân khấu, điều chỉnh lại độ cao của micro.
  • Mọi người đều nhìn Diệp Quân Lâm, muốn biết anh định làm gì.
  • “Thông báo với mọi người một chuyện…
  • Mọi người còn nhớ chuyện sáu năm trước chứ? Nhớ nhà họ Diệp có ơn dưỡng dục tôi, vì vậy tôi giới hạn cho các người, trong vòng một tháng, từng người đều phải quỳ trước mặt tôi ba ngày ba đêm để sám hối cho lỗi lầm của các người!
  • Nhớ lấy, là mỗi một người của nhà họ Diệp!
  • “Nếu trong một tháng tôi không thấy ai thì kết quả đơn giản lắm, tôi đảm bảo mỗi một người đang ở đây đều sẽ biến mất!”
  • Giọng của Diệp Quân Lâm trầm thấp.
  • “Ha ha ha…”
  • Vừa dứt lời, mọi người đều cười ngặt nghẽo.
  • “Có phải thằng nhóc này ở trong tù bị đánh ngu người rồi không? Vừa ra tù đã ăn nói ngông cuồng!”
  • “Nhà họ Diệp bây giờ đã là ông trùm ở Giang Bắc, một tội phạm mà muốn phá hủy nhà họ Diệp, đúng là nói chuyện viển vông!”
  • “Có phải não thằng súc vật này có vấn đề không?”
  • “Nhớ lấy, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, chỉ cho các người thời gian một tháng thôi! Tất nhiên các người có thể tập hợp tất cả quyền lực và mạng lưới quan hệ của các người để đấu với tôi!”
  • Diệp Quân Lâm không quan tâm đến lời chế nhạo của mọi người, dứt khoát rời khỏi hội trường.
  • “Thằng súc vật kia đứng lại! Tao cho mày đi chưa?”
  • Ba nuôi Diệp Đông Duy ngăn Diệp Quân Lâm lại.
  • Nhưng Diệp Kiện Sâm nói: “Đông Huy, để nó đi! Hôm nay là ngày vui, đừng để đổ máu!”
  • Diệp Kiện Sâm sợ nhân vật tai to mặt lớn kia nhìn thấy sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt.
  • “Đúng, còn nhiều cơ hội để xử nó mà!”
  • “Ông lớn kia sắp đến rồi, xem như nó số đỏ!”
  • Cứ như vậy, Diệp Quân Lâm rời đi dưới ánh mắt của cả trăm người.
  • Sau khi Diệp Quân Lâm đi, Diệp Kiện Sâm vội nói: “Thằng hai, ông lớn đâu, chưa đến à?”
  • Diệp Tây Huy nói với vẻ mặt ngờ vực: “Đáng lẽ phải đến từ sớm rồi chứ nhỉ, để con hỏi xem…”
  • Sau khi gọi điện thoại, mặt Diệp Tây Huy như tro tàn: “Ba, ông lớn đã đến đây nhưng lại đi rồi.”
  • “Cái gì? Ông lớn đến rồi?”
  • “Ông lớn nói nhà họ Diệp là một lũ lợn ngu, hoàn toàn không xứng để ở lại!”
  • “Tôi hiểu rồi, chắc chắn là vừa rồi nhìn thấy thằng súc vật Diệp Quân Lâm gây chuyện nên tức giận bỏ đi!”
  • “Chắc chắn là cảm thấy nhà họ Diệp chúng ta không tôn trọng ông ấy!”
  • Diệp Kiến Sâm thét lên: “Thằng súc vật đó không được chết yên ổn đâu!”
  • Từng người phản ứng lại.
  • Diệp Quân Lâm làm hỏng việc trọng đại của nhà họ Diệp rồi!
  • Khiến ông lớn tức giận bỏ đi!
  • Điều này cũng giống như chặt đứt con đường một bước lên mây của nhà họ Diệp.
  • Diệp Quân Lâm chính là tội đồ của nhà họ Diệp!
  • Nhà họ Diệp tức nổ đom đóm, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Quân Lâm.
  • Đặc biệt là ba mẹ nuôi và anh trai chị dâu của Diệp Quân Lâm, hận Diệp Quân Lâm đến thấu xương: “Diệp Quân Lâm, mày đợi đó!”
  • Sau khi rời khỏi khách sạn Dương Quang.
  • Diệp Quân Lâm đi tìm vợ của anh – Lý Tử Nhiễm.
  • Đời này, anh không nợ nhà họ Diệp, cũng chẳng nợ bạn bè.
  • Người duy nhất anh mắc nợ chính là Lý Tử Nhiễm.
  • Kết hôn được hai ngày thì anh vào tù.
  • Khiến Lý Tử Nhiễm mất hết thanh danh không nói, cô còn thủ tiết sáu năm.
  • Sáu năm, người phụ nữ này đã phải gánh chịu quá nhiều.
  • Nhưng anh quay về là muốn nắm lấy tay em, xưng bá thiên hạ!
  • Chần chừ hồi lâu, Diệp Quân Lâm vẫn bấm chuông cửa.
  • “Kính coong!”
  • Cửa vừa mở ra, điện thoại của cô gái trẻ rơi xuống đất.
  • Sau khi nhìn rõ mặt của Diệp Quân Lâm, nước mắt Lý Tử Nhiễm rơi lã chã.
  • “Tử Nhiễm, lấy hàng xong thì mau vào thu dọn đi, tiệc sắp bắt đầu rồi! Tối nay ông nội con muốn giải quyết việc cưới xin của con ở bữa tiệc luôn, không tránh được chuyện tái hôn đâu!”
  • “Đúng đấy, mau trang điểm cho xinh đẹp nào! Người mà ông nội con sắp xếp là con lai đấy!”
  • Nghe thấy tiếng động, giọng của ba mẹ Lý Tử Nhiễm ở bên trong truyền ra.
  • “Tử Nhiễm, anh về rồi!”
  • Diệp Quân Lâm kích động nói, còn vươn tay muốn ôm Lý Tử Nhiễm.
  • “Chát!”
  • Nhưng Lý Tử Nhiễm giáng cho anh một cái tát.
  • “Anh còn về làm gì? Tôi đã quên anh rồi… Hu hu…”
  • Lý Tử Nhiễm khóc nức nở.
  • Ngay sau đó, ba mẹ Lý Tử Nhiễm là Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan đi ra.
  • Sau khi nhìn thấy Diệp Quân Lâm, hai người cũng hoảng hốt.
  • “Cậu còn mặt mũi quay về à? Cậu có biết vì cậu mà nhà họ Lý phải chịu bao nhiêu điều tiếng không! Nhất là Tử Nhiễm, sáu năm nay nó chịu bao nhiêu điều tiếng cậu có biết không hả?”
  • Lý Văn Uyên tức giận quát lên.
  • Triệu Nhã Lan còn đẩy Diệp Quân Lâm một cái: “Lúc vào tù thì cậu nên hiểu, cả đời này cậu và Tử Nhiễm không thể bên nhau chứ! Cậu là tội phạm! Ở Giang Bắc này cậu là kẻ xấu! Cậu đến tìm Tử Nhiễm là đang hại nó!”
  • Làm sao Diệp Quân Lâm có thể không biết sáu năm nay Lý Tử Nhiễm đã chịu đắng cay chứ, thậm chí vì anh mà sáu năm trời không tái hôn.
  • Mặt Diệp Quân Lâm đầy nghiêm túc: “Lần này về, con sẽ không bao giờ rời xa Tử Nhiễm nữa, con muốn hứa hẹn với cô ấy về một tương lai tươi sáng! Để cô ấy có được cả thế giới này!”
  • “Ha ha ha…”
  • Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan nghe xong thì phá lên cười.
  • Lý Văn Uyên cười khẩy nói: “Diệp Quân Lâm, cậu ngồi tù sáu năm, cậu lấy gì để cho Tử Nhiễm tương lai?”
  • Triệu Nhã Lan hùa theo: “Đúng, dựa vào cái miệng của cậu à? Khoác lác thì cũng phải có mức độ chứ!”
  • Diệp Quân Lâm cười: “Hai người yên tâm đi, những gì năm đó đã mất con chắc chắn sẽ giành lại tất cả! Một tháng sau con sẽ tiêu diệt nhà họ Diệp!”
  • Lần này, ngay cả Lý Tử Nhiễm cũng không nghe nổi nữa.
  • Cô tức giận nói: “Diệp Quân Lâm, chúng ta có thể thực tế chút được không? Vừa ra tù cũng không thành vấn đề, chỉ cần siêng năng cần cù, làm lại từ dầu, tôi tin sẽ có một ngày anh sẽ trở lại như xưa. Có thể đừng nói những lời này được không, anh biết bây giờ nhà họ Diệp lớn mạnh thế nào chưa? Huống hồ thời đại này không thể so với sáu năm trước được nữa đâu!”
  • Diệp Quân Lâm nghiêm túc nói: “Tử Nhiễm, em phải tin anh. Bây giờ, chỉ cần anh nói một câu thôi cũng có thể khiến nhà họ Diệp cúi đầu dưới chân anh!”