Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 14 Xách về năm vali tiền mặt

  • Mọi người nghi ngờ nhìn Diệp Quân Lâm: “Cái gì? Để cậu giải quyết vấn đề tiền bạc? Cậu vừa mới ra tù mà, cậu có tiền không?”
  • “Con… con sẽ nghĩ cách.”
  • Diệp Quân Lâm có một tấm thẻ, bản thân anh cũng không biết có bao nhiêu tiền.
  • “Anh đừng miễn cưỡng, đừng làm chuyện gì vượt qua giới hạn! Thật sự không được thì chúng ta cứ nhường cho họ.”
  • Lý Tử Nhiễm lo lắng nhìn Diệp Quân Lâm, sợ anh sẽ làm chuyện gì cực đoan.
  • “Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho anh giải quyết.” Diệp Quân Lâm cầm lấy tay cô.
  • Ngày hôm sau.
  • Diệp Quân Lâm ra ngoài một mình.
  • Anh vừa đi tới ngã tư thì một chiếc Maybach đã dừng bên cạnh.
  • Thanh Long chiến vương bước xuống, chào hỏi Diệp Quân Lâm.
  • “Gần đây nhà họ Diệp thế nào? Có ai tới xin lỗi không?”
  • Diệp Quân Lâm hỏi.
  • Thanh Long chiến vương lắc đầu: “Thưa chiến thần, nhà họ Diệp không có ai hối hận cả.”
  • Một tia lạnh lẽo, âm trầm thoáng qua trong mắt Diệp Quân Lâm: “Đến lúc phải gây chút áp lực cho họ rồi.”
  • Sau khi đến ngân hàng, Diệp Quân Lâm rút luôn năm triệu tiền mặt trong một lần.
  • Điều này khiến các nhân viên ngân hàng đều hoảng sợ.
  • Nhất là người đàn ông mặc quân phục, trên vai gắn một ngôi sao đang đứng cạnh Diệp Quân Lâm kia.
  • Người ấy là chiến vương đó!
  • Tổng giám đốc trụ sở chính của ngân hàng thành phố Giang Bắc – Lưu Hoằng Nghị đích thân đến phục vụ.
  • Cuối cùng, ông ấy và một người phụ nữ dáng người cao gầy với khuôn mặt xinh đẹp Thẩm Hoạ Mặc đã giúp anh mang tiền ra từ lối đi VIP.
  • Thẩm Hoạ Mặc không khỏi liếc nhìn Diệp Quân Lâm nhiều hơn, cảm thấy người này hình như hơi quen thuộc.
  • “Thân phận người này thật đáng sợ, ngay cả chủ tịch ngân hàng chúng ta cũng sợ hãi suýt phải chạy tới đây.”
  • Sau khi tiễn hai người đi, Lưu Hoằng Nghị mới hít vào một ngụm khí lạnh.
  • Thẩm Hoạ Mặc nghi hoặc hỏi: “Giám đốc Lưu, người vừa rồi có thân phận thế nào vậy? Người mặc quân phục bên cạnh anh ấy là quan chức rất lớn đúng không?”
  • Lưu Hoằng Nghị thấp giọng nói: “Người ấy là chiến vương thực sự đấy! Người có thể khiến chiến vương làm tuỳ tùng cho mình, cô thử nghĩ xem…”
  • Thẩm Hoạ Mặc hít vào một hơi.
  • “Cho nên việc hôm nay dù ai nhắc tới cũng không được nói, chuyện này là bí mật.”
  • Thẩm Hoạ Mặc gật đầu: “Tôi hiểu!”
  • “Dù ai hỏi cũng chỉ được nói là mượn, cô đi làm hoá đơn ghi nợ gì đó đi.”
  • “Tôi biết rồi!”
  • Tối đến, khi Diệp Quân Lâm xách theo năm vali tiền mặt về nhà, ba người Lý Văn Uyên đều sững sờ.
  • Họ đếm đủ ba lần, xác định chắc chắn là năm triệu.
  • “Anh… lấy đâu ra nhiều tiền vậy? Không phải là vay nặng lãi đấy chứ?”
  • Lý Tử Nhiễm kinh hãi.
  • “Vay nặng lái cái gì? Mọi người không cần lo lắng! Dù sao anh cũng mang tiền về rồi, mau giải quyết việc cấp bách trước mắt đi đã.”
  • Diệp Quân Lâm đáp.
  • “Đúng đó, giải quyết vấn đề trước đã rồi nói!”
  • Lý Văn Uyên cũng nói.
  • Lý Tử Nhiễm nghi ngờ hỏi: “Nhưng hai triệu tám là đủ rồi, sao anh lại mang về những năm triệu?”
  • “Đến lúc đó em sẽ biết.”
  • Sau khi nghe được tin trả tiền, Lý Văn Hải đã đích thân đến lấy.
  • “Lần này chú ba làm việc tốc độ đấy, mọi người đập nồi bán sắt để gom đủ hai triệu tám này đấy à? Đúng là đã làm khó mọi người rồi, tôi còn tưởng mọi người sẽ không trả nổi cơ.”
  • Lý Văn Hải châm chọc.
  • Lý Văn Uyên trừng mắt nhìn ông ta: “Anh hai không cần lo lắng! Dù sao tôi cũng đã gom đủ hai triệu tám rồi, có thể trả được!”
  • Nhưng Lý Văn Hải lại chuyển chủ đề, ông ta cười giễu: “Ai nói là hai triệu tám? Bao nhiêu ngày như vậy chẳng nhẽ không tính tiền lãi à? Giấy ghi nợ ở đây, tính cả tiền lãi cũng hơn năm triệu, tôi chỉ thu mọi người năm triệu thôi.”
  • “Cái gì? Năm triệu? Thành năm triệu từ lúc nào vậy? Vay nặng lãi cũng không đáng sợ như thế!”
  • Lý Văn Uyên và Lý Tử Nhiễm đều trợn tròn mắt.
  • Triệu Nhã Lan thậm chí còn nói: “Khi cho vay, ba đã đồng ý cho chúng tôi vay vô điều kiện rồi! Sao lại có lãi?”
  • “Em dâu à, cô thật ngây thơ! Ba cho vay tiền là để giúp nhà cô, nhưng mọi người đều là dân kinh doanh cả, đừng lôi quan hệ gia đình vào đây. Mọi người không đọc kỹ giấy ghi nợ thì tôi biết phải làm sao?”
  • Lý Tử Nhiễm và Lý Văn Uyên đã lấy giấy ghi nợ ra tính, đúng là có cả lãi.
  • Cuối cùng họ cũng biết vì sao Diệp Quân Lâm lại mang về năm triệu.
  • Nhưng rõ ràng giấy nợ này đã bị người khác sửa lại.
  • Lòng mấy người nhà Lý Tử Nhiễm đều nguội lạnh!
  • Không ngờ ông nội lại đối xử với nhà họ như vậy! Thật sự còn không bằng người ngoài!
  • Lý Tử Nhiễm rớt nước mắt.
  • Lý Văn Uyên cũng rất đau lòng.
  • Đó là ba ruột của ông! Ông không ngờ ông cụ lại dùng phương pháp đáng khinh như vậy để chơi mình!
  • “Thế nào? Không chịu đồng ý hả? Không đồng ý cũng được! Tôi sẽ kiện các người!” Lý Văn Hải cười khẩy.
  • “Đồng ý chứ sao lại không đồng ý! Chẳng phải là năm triệu sao? Cầm đi!”
  • Lúc này, Diệp Quân Lâm lấy năm vali tiền ra đặt trước mặt mấy người Lý Văn Hải.
  • Sau khi đám Lý Văn Hải kiểm tra xong thì đều ngạc nhiên ngơ ngác.
  • Tiền thật, hơn nữa còn không thiếu một đồng.
  • Vừa đủ năm triệu.
  • Diệp Quân Lâm quay video, ghi lại cảnh trả tiền và xé giấy nợ.
  • “Mấy người lấy năm triệu này từ đâu ra?”
  • Lý Văn Hải cực kỳ nghi ngờ cuộc sống.
  • “Ông không cần quan tâm vấn đề này, mau đi đi!”
  • Diệp Quân Lâm đuổi hết đám người này đi.
  • Trong nhà tổ nhà họ Lý.
  • Mọi người nhìn năm triệu trên bàn, ai nấy đều trợn mắt há mồm.
  • “Số tiền này từ đâu ra vậy chứ? Lẽ nào nhà Lý Tử Nhiễm thà táng gia bại sản gom đủ năm triệu cũng không muốn cho chúng ta đụng vào dự án một tỷ đó?”
  • Mọi người đều rất ngỡ ngàng.
  • Lúc này Lý Văn Phi tới.
  • “Ba, con đã tra rõ rồi, năm triệu đó là do Diệp Quân Lâm vay! Hình như cậu ta có bất động sản vô hình nào đó có thể mang ra thế chấp.” Lý Văn Phi nói.
  • Lý Thiên Hạo nghiêm túc hỏi: “Chuyện này chắc chắn đúng chứ?”
  • “Chắc chắn ạ! Người phụ trách mảng này là giám đốc cấp cao của trụ sở chính ngân hàng Giang Bắc, cô Thẩm Hoạ Mặc. Con đã mua quan hệ rồi liên lạc với cô ấy, chính miệng cô ấy đã thừa nhận có một người tên Diệp Quân Lâm tới vay. Con đã dùng một trăm nghìn để đổi lấy tấm phiếu ghi nợ này đây!”
  • Lý Thiên Hạo nhận lấy biên lai, xác nhận đúng là thật.
  • “Ha ha, tiền đi vay à? Để xem cậu ta trả nợ thế nào!
  • Vấn đề khó khăn nhất là làm sao để phát triển dự án này, đến cuối cùng họ sẽ vẫn phải tới cầu xin chúng ta thôi!”
  • Giải quyết xong được một việc lớn, Lý Tử Nhiễm cảm thấy không chân thực cho lắm.
  • Vừa nãy họ nhận được tin từ nhà họ Lý, thì ra tất cả số tiền này là do Diệp Quân Lâm vay.
  • Lý Tử Nhiễm rất cảm động, muốn nhanh chóng trả tiền cho anh.
  • “Chúng ta cần mau chóng kêu gọi vốn đầu tư, khởi động dự án!
  • Nhưng đây là một vấn đề lớn, muốn phát triển dự án này cần rất nhiều vốn đầu tư.”
  • Theo dự tính ban đầu của Lý Tử Nhiễm, ban đầu cần ba mươi triệu tiền vốn khởi động, sau đó vẫn cần ít nhất khoảng bảy mươi triệu nữa.
  • Lý Văn Uyên cũng nói vấn đề này rất khó.
  • “Anh có ý tưởng gì không?”
  • Lý Tử Nhiễm nhìn Diệp Quân Lâm hỏi.
  • Diệp Quân Lâm mỉm cười: “Chúng ta tìm công ty lớn đi, thử từng công ty một! Dự án này là một miếng mỡ béo bở, chắc chắn sẽ có công ty đồng ý đầu tư!”
  • Lý Tử Nhiễm gật đầu: “Chuyện này em biết, nhưng em sợ dù có công ty đồng ý nhưng họ lại đòi quá nhiều lợi nhuận! Nhất định bọn họ sẽ có những điều khoản hà khắc khó chiều!”
  • “Cứ thử xem! Chưa biết chừng lại có công ty coi tiền như rác, đồng ý đầu tư không đòi lợi nhuận thì sao?”
  • Diệp Quân Lâm nở nụ cười xán lạn.
  • “Sao có chuyện đó chứ?”
  • Lý Tử Nhiễm cực kỳ nghi ngờ.