Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 11 Gạt Lý Tử Nhiễm sang một bên

  • Thật ra Lý Tử Nhiễm đã tỉnh từ lâu, chỉ là cô không lên tiếng mà thôi.
  • Cô khó hiểu nhìn Diệp Quân Lâm.
  • Anh đã nói đúng, quả nhiên nhà họ Lý muốn mời cô về.
  • Rốt cuộc là vì điều gì?
  • Khi nghe Diệp Quân Lâm yêu cầu ông nội phải đích thân đến đón cô, Lý Tử Nhiễm sợ hãi, theo bản năng kéo cánh tay Diệp Quân Lâm.
  • Lý Thiên Hạo là một người rất uy nghiêm, sao có thể đích thân đến mời cô? Diệp Quân Lâm làm vậy là đang chọc tức ông cụ!
  • “Được, Lý Thiên Hạo không đích thân tới mời thì thôi! Cúp đây!” Diệp Quân Lâm ngắt máy.
  • Lý Tử Nhiễm đẩy anh: “Anh điên hay sao mà dám bảo ông nội đến đón em? Chúng ta tự về là được rồi, nghe có vẻ như có chuyện rất quan trọng.”
  • “Đừng, chờ thêm chút nữa là được. Ba, hai, một... Reng...”
  • Đúng như dự đoán, Diệp Quân Lâm vừa đếm ngược xong thì điện thoại đổ chuông.
  • Giọng nói bất đắc dĩ của Lý Văn Hải vang lên: “Ba đồng ý đi đón hai cô cậu, nói cho tôi địa chỉ!”
  • “Khách sạn Bách Mạn ở làng đại học!”
  • “Còn số phòng?”
  • Diệp Quân Lâm mỉm cười: “Không cần biết số phòng. Khi nào Lý Thiên Hạo tới, chúng tôi sẽ tự xuống.”
  • Diệp Quân Lâm làm vậy để phòng nhỡ Lý Thiên Hạo không đến.
  • “Hả? Ông nội đến thật à?”
  • Từ nhỏ Lý Tử Nhiễm đã sống dưới bóng ma của Lý Thiên Hạo, lúc này cô đang run lên vì sợ hãi.
  • “Căng thẳng gì chứ? Ông ta đến để mời em về đấy!” Diệp Quân Lâm nở nụ cười.
  • Lý Tử Nhiễm sợ tới mức quên mất lời dự đoán của Diệp Quân Lâm trước đó – Lý Thiên Hạo sẽ đích thân đến mời em về.
  • Khoảng nửa tiếng sau, một chiếc Mercedes Benz dừng lại trước khách sạn, Lý Thiên Hạo xuất hiện.
  • “Được rồi, chúng ta đi xuống thôi.”
  • Lý Tử Nhiễm vẫn còn run rẩy, cô giữ chặt cánh tay Diệp Quân Lâm.
  • Khi Lý Thiên Hạo nhìn thấy Lý Tử Nhiễm, cụ ta buột miệng chửi ầm lên theo bản năng: “Lý Tử Nhiễm, cô... À, lên xe nhanh đi, ông nội có chuyện quan trọng cần bàn với cháu! Mau lên xe!”
  • Lý Tử Nhiễm trợn tròn mắt khi nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa của ông nội mình. Ông nội có từng cười với cô bao giờ đâu chứ?
  • Trong xe, Lý Thiên Hạo đối xử với Lý Tử Nhiễm cực kỳ tốt.
  • “Tử Nhiễm, ông nói vào chuyện chính luôn nhé. Không phải trước đây cháu luôn muốn phát triển công viên sinh thái phía Tây thành phố à? Bây giờ cơ hội đã đến, lãnh đạo Ngô của Bộ Xây dựng chỉ đích danh cháu đệ trình bản kế hoạch và trình bày dự án quy hoạch...
  • Cháu nhất định phải cố lên, ông nội tin cháu có thể làm được!”
  • Cứ như thế, Lý Tử Nhiễm mơ mịt được đưa đến tòa nhà văn phòng phụ trách dự án.
  • Bảy giờ năm mươi phút hơn, cuối cùng Diệp Quân Lâm và Lý Tử Nhiễm cũng đến văn phòng.
  • Lãnh đạo Ngô – Ngô Dũng vừa thấy Lý Tử Nhiễm thì lập tức đứng dậy đi tới tiếp đón: “Cô Lý đến rồi à? Mau ngồi xuống đi! Cô Lý và anh này uống trà hay cà phê?”
  • “Tôi uống trà, cô ấy thì cà phê.” Diệp Quân Lâm tự nhiên ngồi xuống.
  • Lý Tử Nhiễm sững sờ.
  • Đây là lãnh đạo Ngô, người chịu trách nhiệm quản lý Bộ Xây dựng đó! Đừng nói là cô, ngay cả Diệp Kiện Sâm của nhà họ Diệp cũng phải nghiêng mình cúi đầu.
  • Không ngờ ông ta lại nhiệt tình với cô như thế, thái độ đó giống như sắp quỳ xuống luôn vậy.
  • “Có nghe thấy không hả, đi pha nhanh lên.” Ngô Dũng ra lệnh cho thư ký, sau đó kính cẩn nói với Lý Tử Nhiễm: “Nào, cô Lý, mời ngồi!”
  • “Ngồi đi chứ.”
  • Thấy Lý Tử Nhiễm ngẩn người, Diệp Quân Lâm kéo cô qua ngồi xuống bên cạnh mình.
  • Chẳng mấy chốc, trà và cà phê đã được mang tới.
  • Hai tay cầm tách cà phê của Lý Tử Nhiễm run rẩy không ngừng.
  • Diệp Quân Lâm ngồi vắt chéo chân trông rất giống sếp lớn.
  • Ngô Dũng thì khúm na khúm núm đứng phía trước như một người phục vụ. Ông ta thậm chí còn không dám liếc nhìn Diệp Quân Lâm một lần.
  • Đây chính là người ấy trong truyền thuyết!
  • Sau khi cố gắng ổn định lại cảm xúc, Lý Tử Nhiễm đứng lên đệ trình bản kế hoạch: “Xin... xin chào lãnh đạo Ngô, tôi là Lý Tử Nhiễm, đây là bản kế hoạch của tôi, mời ông xem!”
  • Ngô Dũng nở nụ cười: “Năng lực của cô Lý rõ như ban ngày, chúng tôi không cần xem bản kế hoạch cũng yên tâm.”
  • “Khụ khụ...”
  • Khi Ngô Dũng nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Diệp Quân Lâm, ông ta lập tức nhận lấy bản kế hoạch rồi cùng nghiên cứu với vài người phụ trách dự án. Lý Tử Nhiễm thì đứng bên cạnh trình bày...
  • Khoảng nửa tiếng sau, Ngô Dũng đứng dậy cười nói: “Quả nhiên chúng tôi không nhìn lầm cô Lý, nó rất hoàn hảo! Chúng tôi cho bản kế hoạch này chín mươi lăm điểm! Chúng tôi đã chỉnh sửa một số chi tiết, bây giờ nó đã hoàn hảo.”
  • Diệp Quân Lâm mỉm cười: “Có nghĩa là ông chọn chúng tôi?”
  • Ngô Dũng gật đầu: “Sau vòng sơ tuyển, tổng cộng chúng tôi nhận được hồ sơ kêu gọi đầu tư của ba mươi ba công ty, cô Lý hiện đang có điểm số cao nhất! Hơn nữa trước đó chúng tôi đã khảo sát năng lực của công ty Hoa Đình và tập đoàn Lý Thị, về cơ bản thì cô đủ năng lực đảm nhiệm! Bây giờ chỉ cần làm theo quy trình, ba ngày sau đến ký hợp đồng là được.”
  • Sao Lý Tử Nhiễm có thể không hiểu, điều này có nghĩa là họ đã ngầm quyết định chọn cô!
  • Diệp Quân Lâm đứng dậy kéo Lý Tử Nhiễm rời đi, tiện thể nói: “Cảm ơn nha...”
  • “Hả, không dám, không dám! Việc chúng tôi nên làm thôi!” Ngô Dũng nghe Diệp Quân Lâm nói cảm ơn thì sợ tới mức suýt quỳ xuống.
  • Dù đã đi ra ngoài nhưng Lý Tử Nhiễm vẫn không hiểu ra sao.
  • Đám người Lý Thiên Hạo lập tức chen tới: “Tử Nhiễm, thế nào rồi?”
  • “Ông nội, chúng ta đã vượt qua vòng sơ tuyển, cháu được điểm cao nhất là chín mươi lăm điểm! Lãnh đạo Ngô bảo cháu ba ngày sau đến ký hợp đồng, dự án này sẽ do cháu... chúng ta phụ trách phát triển. Nhưng vì còn đang đi theo quy trình nên phải giữ bí mật chuyện này!”
  • Lý Tử Nhiễm định nói là cô sẽ phát triển dự án này, nhưng khi nhìn sang Lý Thiên Hạo, cô lại đổi lời theo bản năng.
  • “Giỏi, giỏi lắm! Tử Nhiễm, cháu đúng là niềm tự hào của ông nội! Cháu là công thần của nhà họ Lý chúng ta!” Lý Thiên Hạo hào hứng nói.
  • Những người khác cũng cực kỳ phấn khích, dù sao đây cũng là dự án một tỷ!
  • Lý Tử Nhiễm cảm thấy như đang nằm mơ. Kể từ khi cô có nhận thức cho đến nay, Lý Thiên Hạo chỉ mới khen ngợi cô hai lần.
  • Lần thứ nhất là vào sáu năm trước, cô gả cho người giàu mới nổi trong thương trường, Diệp Quân Lâm. Còn lời khen lần này lại khiến cô cảm thấy rất không chân thật.
  • Lý Thiên Hạo vẫn chưa yên tâm lắm, hỏi: “Tử Nhiễm, bây giờ đã xác định dự án này thuộc về chúng ta, chỉ cần ba ngày nữa ký hợp đồng là được hả? Cháu có chắc không?”
  • Lý Tử Nhiễm gật đầu: “Ông nội, cháu chắc chắn.”
  • “Vậy thì ông yên tâm rồi!” Lý Thiên Hạo thở phào nhẹ nhõm.
  • Sau đó, Diệp Quân Lâm, Lý Tử Nhiễm và đám người Lý Thiên Hạo ai về nhà nấy.
  • Lý Văn Hải cười khà khà: “Ba, thật không ngờ chúng ta lại giành được dự án này! Con đã nhờ bạn hỏi thư ký của lãnh đạo Ngô ở Bộ Xây dựng, chuyện này là thật!”
  • Nét mặt Lý Thiên Hạo hồng hào: “Ừm, nó là chuyện vui rất lớn của nhà họ Lý ta.”
  • Trương Tùng do dự một lúc rồi lên tiếng: “Ông nội, ông thật sự muốn giao toàn quyền phát triển dự án cho Lý Tử Nhiễm sao? Cháu sợ Diệp Quân Lâm sẽ nảy sinh lòng tham, tới lúc đó dự án này sẽ không còn chút liên quan gì đến chúng ta.”
  • Lý Thiên Hạo cười đáp: “Tùng à, ông đã nghĩ tới chuyện này từ lâu rồi! Cháu không nghe ông mới nói gì sao? Bây giờ đã xác định dự án này là của chúng ta, chỉ cần ba ngày nữa ký hợp đồng là được. Lúc này giá trị sử dụng của Lý Tử Nhiễm đã hết, hơn nữa với cái công ty Hoa Đình nho nhỏ của cô ta có thể phát triển được dự án một tỷ hả?
  • Do đó, ba ngày sau các cháu cứ đi ký hợp đồng! Ông chỉ cho Lý Tử Nhiễm một chức vụ trên danh nghĩa, còn thực tế thì không được tham gia vào việc phát triển dự án.”
  • “Ha ha ha, chiêu này của ông nội hay thật đấy!” Trương Tùng cười nham hiểm.