Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 4 Cảnh tượng thật kích thích!

  • Cuồng vọng, đúng là quá cuồng vọng!
  • Trương Vạn Long nghiến răng nghiến lợi nhặt điện thoại lên, vội vàng bấm số điện thoại của Đổng Thiên Bảo và cầu cứu.
  • Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Trương Vạn Long cười dữ tợn nhìn Trần Ninh: "Mày cứ chờ chết đi!"
  • Mọi người xung quanh thấy thế đều không ngừng lắc đầu, cảm thấy Trần Ninh nên mau chóng trốn đi mới đúng, còn dám để cho Trương Vạn Long gọi Đổng Thiên Bảo tới, vậy không phải là trộm hoa quả cúng trên bàn Diêm Vương, tự tìm đường chết sao?
  • Tống Sính Đình cũng bế con gái đi tới bên cạnh Trần Ninh. Ánh mắt cô đầy lo lắng, cô nói nhỏ: "Trần Ninh, Đổng Thiên Bảo là bá chủ ở khu đông thành phố, thủ đoạn độc ác, hơn nữa còn rất bao che khuyết điểm. Chúng ta đi nhanh thì hơn."
  • Trần Ninh thản nhiên nói: "Nếu có thể giải quyết vấn đề trong một lần, cần gì phải chờ bọn họ tìm tới vào ngày khác? Em yên tâm đi, để anh xử lý cho."
  • Chưa đến mười phút, cổng trường mầm non lại xôn xao.
  • Có người nhìn ra ngoài, kinh ngạc kêu lên: "Oa, bên ngoài có rất nhiều lính tới, chỉ riêng xe tải quân sự cũng có tới mấy chục cái rồi. Trời ạ, cảnh tượng này thật quá kích thích!"
  • Người đó vừa dứt lời, mười mấy chiếc xe tải quân sự hung hăng lao vào trường mầm non.
  • "Nhanh!"
  • "Nhanh!"
  • Chiếc xe vừa đỗ lại, lập tức có mấy nghìn người lính mặc đồ rằn ri nhảy từ trên xe xuống, tập kết rất thành thạo.
  • Ngay sau đó, một người đàn ông râu quai nón với dáng người vạm vỡ cũng bước từ trên một chiếc xe Jeep quân sự xuống.
  • Đó chính là Đổng Thiên Bảo – chỗ dựa vững chắc được Trương Vạn Long gọi điện thoại cầu cứu.
  • "Trung đội một, trung đội hai phong tỏa con đường, bao vây trường mầm non này lại cho tôi."
  • "Từ giờ trở đi, không có lệnh của tôi, không cho phép bất kỳ ai ra vào, cho dù là một con chim."
  • Giọng Đổng Thiên Bảo vang như sấm, sau khi xuống xe đã lập tức ra lệnh.
  • "Vâng! Bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
  • Trung đội một và trung đội hai đồng thanh trả lời, sau đó nhanh chóng dẫn theo binh lính của mình bao vây trường mầm non.
  • Ngay sau đó, Đổng Thiên Bảo lại móc ra một khẩu súng lục từ bên thắt lưng, ra lệnh: "Những người còn lại đi vào cùng tôi."
  • "Mẹ nó, tôi thật sự muốn xem thử, rốt cuộc là kẻ nào không biết chết sống lại dám động vào người của Đổng Thiên Bảo tôi!"
  • Anh ta vừa dứt lời, từng binh sĩ nhanh chóng xông vào, tất cả đều dùng tới súng thật, đạn thật.
  • Bọn họ lập tức bao vây từng người, từng góc khuất trong trường mầm non.
  • "Tất cả không được nhúc nhích!"
  • Mọi người ở đó nhìn thấy Đổng Thiên Bảo xuất hiện, ai nấy đều sợ run cả người, càng thương hại ba người nhà Trần Ninh hơn.
  • Trương Vạn Long thấy Đổng Thiên Bảo cũng lập tức lấy lại tự tin, hung hăng nói với Trần Ninh: "Giờ chết của mày tới rồi."
  • Ông ta vừa dứt lời lại giống như con chó Nhật nhìn thấy chủ, đầy vẻ nịnh nọt đi tới đón.
  • "Anh Bảo, anh tới rồi. Lần này bất kể thế nào anh cũng phải đòi lại công bằng cho tôi đấy!"
  • Lúc này bà Trương cũng kéo con xuất hiện, khóc sướt mướt nói: "Đúng vậy, anh Bảo, nhà bọn tôi bị người ta bắt nạt rất thảm, anh phải trả thù cho bọn tôi đấy!"
  • Đổng Thiên Bảo nhìn vệ sĩ của Trương Vạn Long nằm trên mặt đất và gương mặt đầy máu của Trương Vạn Long, nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
  • Trương Vạn Long chỉ tay về phía Trần Ninh, tức giận nói: "Chính là tên ngang ngược này không chỉ bắt nạt vợ con tôi, còn đánh tôi và mấy đứa đàn em bị thương, ép tôi phải quỳ xuống."
  • Đổng Thiên Bảo nhìn theo ngón tay Trương Vạn Long chỉ, đúng lúc đối diện với tầm mắt của Trần Ninh.
  • Trong phút chốc, Đổng Thiên Bảo chấn động, mặt thoáng biến sắc.
  • Trương Vạn Long đứng ở bên cạnh Đổng Thiên Bảo, phều phào nói: "Anh Bảo, đây là lần đầu tôi ở Trung Hải mà bị người ta bắt nạt thảm như vậy. Hôm nay anh nhất định phải đòi lại công bằng cho tôi đấy."
  • Ánh mắt Đổng Thiên Bảo chuyển từ trên người Trần Ninh sang Trương Vạn Long: "Anh muốn tôi làm thế nào?"
  • Trương Vạn Long đứng thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực, đắc ý liếc nhìn ba người nhà Trần Ninh.
  • Sau đó ngay, ông ta cao giọng nói trước mặt mọi người: "Ở Trung Hải, ai cũng biết Trương Vạn Long tôi nói chắc như đinh đóng cột."
  • "Lúc trước tôi đã nói phải đánh gãy tay nó, hôm nay nhất định phải đánh gãy tay nó. Nhưng bây giờ không phải một mà là hai cái."
  • Lúc này, bà Trương cũng nói xen vào: "Cả con khốn kia cũng không thể tha thứ được, phải vả miệng cho tới khi răng rụng sạch mới thôi."
  • Đổng Thiên Bảo nói: "Được!"
  • Nói xong, anh ta nhìn về phía đám binh sĩ bên cạnh và chỉ vào vợ chồng Trương Vạn Long nói: "Bắt lấy hai người bọn họ, nam đánh gãy hai tay; nữ vả miệng cho tới khi rụng hết răng mới thôi."
  • Cái gì?
  • Mọi người ở đó cho rằng tai họa sẽ rơi xuống đầu ba người nhà Trần Ninh. Nhưng khi Đổng Thiên Bảo vừa nói xong, ai nấy đều kinh ngạc đến ngây người.
  • Mỗi người đều chấn động, đồng thời lại vô cùng bối rối. Thế này là sao?
  • Ngay cả vợ chồng Trương Vạn Long cũng kinh ngạc đến trố cả mắt.
  • Binh lính của Đổng Thiên Bảo tất nhiên sẽ chỉ nghe lệnh của anh ta.
  • Anh ta vừa nói dứt lời, những binh sĩ này đã hùng hổ muốn ra tay với vợ chồng Trương Vạn Long.
  • Trương Vạn Long vừa giãy giụa vừa nói vô cùng hoảng sợ: "Anh Bảo, chuyện gì xảy ra vậy?"
  • Mặt bà Trương tái nhợt, run giọng nói: "Đúng vậy, anh Bảo có phải anh nhầm không? Người cần dạy dỗ là đôi nam nữ chó chết kia mới đúng chứ..."
  • "Câm miệng!"
  • Đổng Thiên Bảo tức giận gầm lên, sau đó chỉ vào Trần Ninh đang đứng chắp tay cách đó không xa, lại hét lên với vợ chồng của Trương Vạn Long: "Các người biết anh ấy là ai không? Anh ấy là thần tượng trong mắt Đổng Thiên Bảo tôi, là tín ngưỡng của tôi đấy!"
  • "Anh ấy bảo tôi quỳ, tôi tuyệt đối sẽ không đứng, anh ấy gọi tôi chết, tôi tuyệt đối sẽ không dám sống."
  • "Các người tính là gì chứ? Các người chỉ là chó bên cạnh tôi mà thôi, vậy mà cũng dám sỉ nhục vị thần trong lòng tôi à?"
  • Vợ chồng Trương Vạn Long nghe vậy thì khiếp sợ gần chết, ánh mắt nhìn về phía Trần Ninh vô cùng hoảng hốt.
  • Không ngờ người đàn ông này là người mà anh Bảo rất kính nể, e sợ. Hôm nay bọn họ đá phải tấm sắt cứng rồi.
  • Sắc mặt hai người xám như tro tàn, vừa định mở miệng xin tha.
  • Nhưng các binh sĩ của Đổng Thiên Bảo đều hành động nhanh nhẹn, đạp cho Trương Vạn Long ngã xuống đất.
  • Rắc rắc hai tiếng, hai cánh tay của Trương Vạn Long đã bị đánh gãy.
  • "A…"
  • Tiếng kêu thảm thiết của Trương Vạn Long vang vọng trong không trung.
  • Bà Trương cũng bị hai người đàn ông mặc áo vest giữ chặt hai bên, một người đàn ông mặc vest khác tay năm tay mười, không ngừng hung hăng tát bôm bốp.
  • Đánh cho mặt bà ta đầm đìa máu, cả hàm răng cũng rơi sạch.
  • Bịch, bịch.
  • Trương Vạn Long bị gãy hai cánh tay, bà Trương thì bị vả tới mức mặt đầy máu, răng rơi sạch.
  • Hai người bị ném ra trước mặt Trần Ninh giống như hai con chó chết.
  • Đổng Thiên Bảo cũng bước nhanh tới trước mặt Trần Ninh, vừa quỳ xuống vừa nói: "Cấp dưới Đổng Thiên Bảo, ra mắt thiếu..."
  • Anh ta còn chưa nói xong hai từ thiếu soái, Trần Ninh đã giơ tay đỡ anh ta dậy, đồng thời ngắt lời: "Anh đã không còn là người của tôi nữa, không cần phải gọi tôi là cậu chủ."
  • Lúc đầu nghe cái tên Đổng Thiên Bảo này, Trần Ninh cũng không có ấn tượng gì.
  • Mãi đến khi nhìn thấy Đổng Thiên Bảo, anh mới phát hiện ra người này hóa ra là binh lính trong đội thân vệ của mình.
  • Cậu chủ?
  • Đổng Thiên Bảo nghe thấy Trần Ninh nói vậy thì thoáng ngẩn ra, sau đó chợt hiểu ra, thiếu soái không muốn để lộ thân phận.
  • Anh ta lập tức nói: "Cuộc đời này tôi chưa từng hối hận khi tới biên giới phía Bắc, tôi vĩnh viễn đều là cấp dưới của cậu chủ!"
  • Anh ta từng là thân binh của thiếu soái, sau đó bị thương xuất ngũ, ở lại phía đông thành phố Trung Hải.
  • So với chiến sĩ bình thường ở biên giới phía Bắc, anh ta sùng bái thiếu soái hơn.
  • Thiếu soái chính là thần trong mắt của anh ta, là tín ngưỡng trong lòng anh ta.
  • Anh ta không ngờ sau khi mình rời khỏi đội thân vệ, lúc sống còn có thể gặp lại thiếu soái, trong lòng kích động khó có thể kìm chế được.
  • Trương Vạn Long và vợ của ông ta đang hấp hối trên mặt đất, thấy Đổng Thiên Bảo quỳ trước mặt Trần Ninh, tự xưng là cấp dưới, bọn họ đã biết hôm nay mình thua cũng không oan.
  • Lúc này, trong mắt hai người không còn vẻ kiêu căng hống hách như trước nữa, thậm chí cũng không dám căm hận, chỉ có sự tuyệt vọng, hoảng hốt và hối hận...