Chương 9 An Cung Hoàn
- Đổng Thiên Bảo nghe vậy, vẻ mặt lập tức vô cùng giận dữ!
- Sát khí ngùn ngụt nhìn sang mấy bảo vệ bên cạnh: "Các anh đã bị sa thải, lập tức cút ngay cho tôi!"
- Đổng Thiên Bảo thẳng tay đuổi việc mấy bảo vệ có mặt ở đó, bảo bọn họ lập tức cút đi.
- Sau đó anh ta cười lấy lòng, nói với Trần Ninh: "Cậu chủ, mời vào."
- Trần Ninh thấy Đổng Thiên Bảo đi chân trần, lạnh nhạt nói: "Đi giày vào đã."
- Đổng Thiên Bảo nghe vậy thì ngạc nhiên, cúi đầu mới phát hiện thì ra vừa rồi anh ta vội ra ngoài quá, quên cả đi giày.
- Nữ thư ký cầm cho anh ta một đôi giày da vội vã đi tới, ngồi xuống trước mặt anh ta, giúp anh ta đi giày.
- Đổng Thiên Bảo đi giày xong, ngại ngùng nói với Trần Ninh: "Cậu chủ, mời vào."
- Trần Ninh và cả nhà Tống Sính Đình đi vào nhà hàng “Dạo bước trên mây”.
- Trang trí nơi này quả nhiên vô cùng xa xỉ xa hoa, đi vào mà cứ như đang dạo bước trong cung điện.
- Đổng Thiên Bảo cười nói: "Cậu chủ, mời đến bên này, đây là phòng bao tốt nhất chỗ chúng em."
- Lúc này Mã Hiểu Lệ không kìm được mà nói nhỏ: "Không cần vào phòng bao đâu, mẹ thấy ăn ở sảnh là được rồi."
- Mã Hiểu Lệ cũng biết dù ở nơi nào, chi phí cho phòng bao luôn cao hơn chi phí ăn ở sảnh.
- Bà thấy nơi này rực rỡ lóa mắt, còn sang trọng hơn cả những cung điện phương tây trên TV.
- Bọn họ còn chưa chắc đã ăn nổi ở nhà hàng này, nhỡ đâu không có tiền thanh toán cho phòng bao thì sao?
- Trần Ninh nói với Đổng Thiên Bảo: "Mẹ tôi không thích phòng bao."
- Đổng Thiên Bảo lập tức cười nói: "Thì ra dì thích bầu không khí náo nhiệt, vậy thì chọn sảnh đi. Bên đó có bàn gần cửa sổ, có thể vừa ăn cơm vừa ngắm cảnh đẹp ngoài cửa sổ."
- Trần Ninh lạnh nhạt nói: "Được!"
- Đám Trần Ninh ngồi xuống bàn gần cửa sổ nhà hàng, Đổng Thiên Bảo bảo quản lý nhà hàng lấy menu, anh ta đích thân phụ trách gọi món.
- Đám Tống Sính Đình mở menu ra xem, cả nhà đều hít một hơi lạnh.
- Cá đù vàng tự nhiên tám nghìn nửa cân, bào ngư Đông Doanh ba mươi nghìn nửa cân, hải sâm loại xịn chín nghìn nửa cân...
- Cuối cùng Tống Trọng Bân không ngồi yên nổi nữa, vội vàng nói: "Đắt quá đắt quá, nhà chúng ta không ăn nổi đâu, lát nữa chúng ta có gán mình ở lại cũng không đủ để thanh toán, đi mau đi mau."
- Đổng Thiên Bảo nghe vậy vội nói: "Chú nói vậy không đúng rồi, cậu chủ và chú dì hiếm khi đến chỗ cháu ăn bữa cơm, đây đã là nể mặt Tiểu Bảo cháu lắm rồi, sao cháu dám lấy tiền chứ?"
- "Chú, dì, sau này chú dì cứ đến chỗ cháu ăn cơm, miễn phí mãi mãi.
- Mọi người cứ coi nơi đây như phòng ăn ở nhà là được, tuyệt đối đừng khách sáo với Tiểu Bảo cháu."
- Cái gì?
- Miễn phí mãi mãi?
- Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nhìn nhau, không dám tin là thật.
- Tống Sính Đình khó khăn mở miệng: "Ba, thật ra trước đó quan hệ của anh Đổng và Trần Ninh rất tốt..."
- Trần Ninh bình thản nói: "Đúng vậy, trước kia Tiểu Bảo là cấp dưới của con, người một nhà cả, đừng khách sáo với cậu ta."
- Chỉ một câu người một nhà đã khiến Đổng Thiên Bảo vô cùng xúc động, giọng cũng run rẩy, nói lớn: "Đúng đúng đúng, người một nhà... Lúc trước khi cháu gặp nguy, là cậu chủ thu nhận cháu, không có cậu chủ thì không có Tiểu Bảo cháu hôm nay, do đó mọi người tuyệt đối đừng khách sáo với cháu, nếu không thì coi cháu là người ngoài rồi."
- Đổng Thiên Bảo nói xong, thấy cả nhà Tống Trọng Bân vẫn không dám gọi món, anh ta liền dứt khoát quyết định hộ, dặn mấy quản lý bên cạnh bưng bào ngư tôm hùm, bò bít tết trứng cá muối, mỗi món một đĩa lên.
- Mà ngay cả công chúa Tống Thanh Thanh, Đổng Thiên Bảo cũng không quên, gọi mấy món ngọt và kem cho cô bé.
- Cuối cùng, Đổng Thiên Bảo còn tự mình mở một chai rượu vang Romanée-Conti một trăm nghìn tệ.
- Trần Ninh cầm ly rượu lên, uống một ly với Đổng Thiên Bảo rồi dặn: "Tiểu Bảo, tôi và người nhà tôi ăn cơm không thích ồn ào, hiểu không?"
- Đổng Thiên Bảo vui vì được cạn ly với Trần Ninh, cả khuôn mặt đỏ bừng vì hưng phấn như vừa uống ba cân rượu nặng.
- Anh ta kích động nói: "Vâng, cậu chủ và mọi người cứ ăn đi, em sẽ không quấy rầy nữa."
- Sau khi rời đi, anh ta gọi đàn em đắc lực của mình là Thạch Thanh tới, dặn không được để bất cứ ai quấy rầy gia đình cậu chủ ăn cơm.
- Từng món ăn đắt đỏ liên tục được bưng lên, những món này đã vượt quá tổng thu nhập ba năm của cả nhà Tống Trọng Bân.
- Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Thanh Thanh đầy vui sướng, cô bé nói: "Oa, nhiều món ngon quá, còn có kem nữa, còn phong phú hơn cả những món trong tiệc mừng thọ của cụ ngoại vừa rồi, ba, ba tuyệt vời."
- Tống Trọng Bân lại nhìn Trần Ninh bằng ánh mắt phức tạp, ông hỏi: "Trần Ninh, quan hệ của con và Đổng Thiên Bảo thật sự tốt như vậy sao?"
- Trần Ninh gật đầu: "Vâng."
- Mã Hiểu Lệ cũng không nhịn được, hỏi: "Thật sự không cần trả bữa ăn này chứ?"
- Trần Ninh cười đáp: "Mẹ, chẳng những không cần trả tiền bữa cơm này, mà cho dù sau này mọi người có tới đây ăn cơm thì cũng không cần trả tiền."
- Tống Sính Đình cười khổ, nói với Trần Ninh: "Xem ra Đổng Thiên Bảo này thật sự có nghĩa khí, năm đó anh chỉ tiện tay giúp đỡ mà anh ta ghi nhớ cả đời."
- "Có điều sau này chúng ta vẫn nên ăn cơm ở nhà thì hơn, cũng cố gắng đừng để phải nhờ cậu Đổng giúp đỡ gì."
- "Chúng ta phải tay làm hàm nhai, đừng toàn gây thêm phiền phức cho người ta."
- Trần Ninh mỉm cười nói: "Được ạ!"
- Người một nhà cuối cùng cũng chính thức bắt đầu ăn cơm, mọi người bị đuổi ra khỏi tiệc mừng thọ nhà họ Tống, bây giờ lại ăn bữa cơm còn thịnh soạn hơn tiệc mừng thọ.
- Nỗi tủi thân trong lòng được xoa dịu phần nào.
- Bên Trần Ninh vừa mới bắt đầu ăn cơm, bên tiệc mừng thọ nhà họ Tống lại xảy ra chuyện.
- Thì ra cả nhà Trần Ninh vừa đi, có mấy lãnh đạo đến tiệc mừng thọ.
- Nếu như vào ngày thường, đây đều là nhân vật lớn mà nhà họ Tống không với tới nổi!
- Đột nhiên nhiều nhân vật lớn đến chúc thọ như vậy, ông cụ Tống vô cùng vui sướng, cảm thấy mở mày mở mặt.
- Ông ta tự mình mời rượu những nhân vật lớn này, cuối cùng uống liền hai cân rượu đế.
- Những nhân vật lớn uống rượu xong liền ra về.
- Nhưng những nhân vật lớn này vừa đi, ông cụ Tống liền xảy ra chuyện.
- Thì ra ông cụ Tống bị ba cao, bác sĩ dặn đi dặn lại là không thể uống rượu.
- Hôm nay ông ta muốn lấy lòng những lãnh đạo đến đây chúc thọ nên uống liền một hơi hai cân rượu đế.
- Đột quỵ ngay tại chỗ!
- Sau khi ông cụ Tống đột quỵ, tất cả bạn bè người thân có mặt đều bị dọa sợ.
- Vừa khéo Tống Trọng Hùng nghe nói giáo sư tim mạch nổi tiếng nhất bệnh viện Nhân Dân, Lương Thiên Vân, đang ăn cơm ở sảnh bên cạnh.
- Thế là ông ta không chờ nổi xe cứu thương đến, liền vội sang mời Lương Thiên Vân giúp đỡ cứu người.
- Giáo sư Lương nhân từ, lập tức tới kiểm tra cho ông cụ Tống, sau đó thở dài nói: "Bị mắc ba cao mà lại uống rượu, dẫn đến đột quỵ, tình hình nghiêm trọng, chờ đưa đến bệnh viện xem thế nào đã, có điều tôi khuyên mọi người cần chuẩn bị tâm lý."
- Đám Tống Trọng Hùng nghe xong liền biết câu này rõ ràng là nói ông cụ không ổn mà!
- Tống Trọng Hùng biến sắc, vội nói: "Giáo sư Lương, tình hình nghiêm trọng như vậy thật sự không có cách nào hay thuốc đặc hiệu gì sao?"
- Giáo sư Lương thở dài: "Tai biến mạch máu não vốn là chứng bệnh khó giải quyết nhất, đang là bài toán khó của y học. Chỉ có thể phòng bệnh xảy ra, một khi phát bệnh cũng chỉ có thể điều trị duy trì, có thể qua được không hoàn toàn dựa vào vận may."
- Giáo sư Lương nói đến đây, dường như nhớ ra điều gì, bổ sung một câu: "Nhắc đến thuốc đặc hiệu hình như cũng có."
- Đám Tống Trọng Hùng chấn động tinh thần: "Thuốc gì vậy, dù đắt đến đâu, Tống gia tôi cũng sẵn lòng bỏ tiền ra mua."
- Giáo sư Lương nói: "Thuốc này tên là An Cung Hoàn, sản xuất từ vài thập niên trước. Khi đó pháp luật còn chưa cấm sử dụng những dược liệu quý như xương hổ, ngưu hoàng tự nhiên, sừng tê giác. An Cung Hoàn sử dụng chín loại dược liệu quý hiếm, vô cùng cầu kỳ, có hiệu quả với bệnh tai biến."
- "Có điều về sau pháp luật cấm sử dụng những dược liệu này, thế là ngừng sản xuất."
- "Bây giờ thuốc này rất hiếm, trong buổi tiệc đấu giá mấy năm trước từng xuất hiện một viên, được mua với giá mười triệu tệ."
- "Loại thuốc này có thể gặp nhưng không thể cầu, tôi nói với mọi người cũng như không thôi."
- Tống Trọng Hùng nghe bác sĩ Lương nói xong, ông ta cảm thấy cái tên An Cung Hoàn này rất quen.
- Giờ phút này, ông ta đột nhiên nhớ ra rồi, lớn tiếng hỏi người bên cạnh: "Có phải vừa rồi nhà Tống Trọng Bân có tặng thứ gì đó tên An Cung Hoàn không?"
- Tống Hạo Minh nghe vậy, lập tức chạy đến chỗ cách không xa, nhặt một cái hộp rách từ dưới đất lên.
- Cái hộp nhỏ này chính là quà mà nhà Tống Trọng Bân tặng.
- Thuốc gói trong đó hình như tên An Cung Hoàn, lúc ấy bị Tống Hạo Minh thẳng tay ném xuống đất.
- Tống Hạo Minh cầm hộp tới, giáo sư Lương nhìn thấy hộp thuốc nhỏ này, khuôn mặt bỗng trở nên vui mừng: "Đây, đây chính là hộp thuốc An Cung Hoàn, mọi người có thuốc này ư?"
- "Mau lấy thuốc ra cho ông cụ uống đi, bệnh tình chắc chắn có thể chuyển biến tốt đẹp. Nếu như vượt quá hai mươi tư giờ mới uống thuốc, vậy thì không còn nhiều tác dụng nữa."