Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 7 Có mắt mà không biết đồ quý

  • Sau khi Hoàng Đắc Chí rời đi, cả nhà Tống Sính Đình vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn khỏi cơn sốc.
  • Mọi người trở lại bàn cơm ngồi ăn sáng, Tống Trọng Bân không nhịn được hỏi Trần Ninh: "Tối hôm qua con nói sáng nay ông chủ Hoàng sẽ đích thân đến nhà xin lỗi, không ngờ lời nói thành sự thật, chuyện này không liên quan đến con đấy chứ?"
  • Mã Hiểu Lệ thì hừ lạnh nói: "Nó chỉ là mèo mù vớ cá rán mà thôi, tối hôm qua nó không hề đi ra ngoài, sao có thể liên quan đến nó được?"
  • "Với cả, một người làm biếng như nó thì có năng lực gì mà khiến ông chủ Hoàng người ta đến nhà xin lỗi?"
  • "Theo tôi thì chắc chắn là ông chủ Hoàng làm việc trái với lương tâm, buổi tối mơ ác mộng, bị Bồ Tát hiển linh cảnh cáo ông ta không được làm xằng làm bậy."
  • "Cho nên ông ta mới sợ hãi, sáng sớm đến nhà xin lỗi, đây gọi là gieo nhân nào gặp quả nấy."
  • Mã Hiểu Lệ là người một lòng tin Phật, bà thờ phụng Quan m trong nhà, sớm tối mỗi ngày đều phải dâng hương cho Bồ Tát.
  • Bởi vậy, bà coi hành vi khác thường của Hoàng Đắc Chí là do bị Bồ Tát hiển linh cảnh cáo.
  • Tuy Tống Trọng Bân cảm thấy cách nói của vợ mình hơi mê tín dị đoan, ông cảm thấy không thể có khả năng đó.
  • Nhưng ông cũng cảm thấy như vậy, một người vô công rồi nghề như Trần Ninh không thể có bản lĩnh khiến Hoàng Đắc Chí sợ hãi tự mình đến nhận tội xin lỗi.
  • Ông suy đoán, chắc là Hoàng Đắc Chí lương tâm trỗi dậy.
  • Tống Sính Đình lờ mờ suy đoán, chắc là Trần Ninh tìm Đổng Thiên Bảo giúp giải quyết.
  • Bởi vì chỉ có dạng bá chủ bí mật thủ đoạn độc ác như Đổng Thiên Bảo mới uy hiếp được loại thương nhân vô lương tâm như Hoàng Đắc Chí.
  • Cô đang vui mừng vì thuận lợi vượt qua nguy hiểm lần này, đồng thời cũng cảm thấy Trần Ninh đã hai lần tìm Đổng Thiên Bảo hỗ trợ.
  • Người ta nói quá tam ba bận, sau này Đổng Thiên Bảo chưa chắc sẽ giúp đỡ nữa, Trần Ninh phải sửa cái tính dễ kích động ấy đi.
  • Lúc này!
  • Tôn phủ hạng nhất, biệt thự Tống gia.
  • Ông cụ Tống Thanh Tùng đang nói chuyện với con trai trưởng Tống Trọng Hùng, con thứ ba Tống Trọng Bình trong phòng sách.
  • Tống Trọng Bình nói: "Không ngờ ông chủ Hoàng lại tha thứ cho Tống Sính Đình, còn gọi điện thoại đến bày tỏ sẽ tiếp tục hợp tác cùng công ty quần áo và trang sức của chúng ta, thật là kỳ quái."
  • Tống Trọng Hùng nói: "Ông chủ Hoàng là người làm ăn, người đàn ông lỗ mãng của Tống Sính Đình là tên điên có tính cách nóng nảy."
  • "Đi giày sợ chân trần, ông chủ Hoàng là người cao quý, người đàn ông lỗ mãng của Tống Sính Đình là tên bần tiện. Ông chủ Hoàng cảm thấy không cần thiết phải chấp nhặt, cho nên dàn xếp ổn thỏa!"
  • Ông cụ Tống nghe thấy con trai trưởng nhắc đến Tống Sính Đình và Trần Ninh thì khuôn mặt đầy vẻ sỉ nhục và khinh bỉ, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc kiếp trước ta tạo nghiệt gì mà lại có đứa cháu gái không biết liêm sỉ như con bé cơ chứ? Thể diện của Tống gia bị con bé làm mất sạch rồi!"
  • Tống Trọng Hùng nói: "Ba, ngày mai là tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ba, hay là dứt khoát đuổi cả nhà em hai ra khỏi gia tộc, không cho bọn họ tới tham gia tiệc mừng thọ nữa."
  • Tống Trọng Bình cũng hùa theo: "Đúng vậy, cả nhà bọn họ mà tham gia tiệc mừng thọ của ba thì quả thực là làm mất thể diện của chúng ta trước mặt bạn bè thân thích."
  • Ông cụ Tống khoát tay nói: "Bỏ đi, ông chủ Hoàng đã tha thứ cho con bé. Nếu như chúng ta còn đuổi cả nhà nó ra khỏi gia tộc thì người bên ngoài sẽ nói lòng dạ chúng ta còn không bằng một người ngoài như ông chủ Hoàng."
  • Giữa trưa, cả nhà Tống Sính Đình nhận được thông báo rằng ngày mai cả nhà bọn họ đến khách sạn Quân Duyệt đúng giờ, tham gia tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông nội.
  • Cả nhà Tống Sính Đình nhận được tin này thì đều vô cùng vui vẻ.
  • Ông nội đã dặn cả nhà bọn họ ngày mai tham dự tiệc mừng thọ, vậy có ý nghĩa là sẽ không đuổi bọn họ ra khỏi gia tộc.
  • Cả nhà bàn bạc xem ngày mai nên chuẩn bị quà mừng thọ gì thì tốt?
  • Tống Sính Đình nói: "Quà quý giá quá thì chúng ta không mua nổi, quà rẻ quá thì bị người ta xem thường. Tốt nhất là tìm một món quà không quá rẻ mà lại thực dụng có ý nghĩa."
  • Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và Tống Sính Đình bàn bạc một hồi những vẫn không thể tìm được món quà phù hợp.
  • Cuối cùng là Trần Ninh mở miệng: "Hay là giao cho con xử lý chuyện quà tặng đi. Con cam đoan đó là một món quà quý giá nhất đối với ông cụ."
  • Tống Sính Đình nửa tin nửa ngờ: "Trần Ninh, ngày mai là tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông nội, món quà này không thể tầm thường quá, anh tìm được thật chứ?"
  • Trần Ninh mỉm cười nói: "Em yên tâm, cứ giao cho anh."
  • Trần Ninh nói xong thì quay người đi ra ban công, gọi điện thoại cho Điển Chử: "Cậu chuẩn bị cho tôi một món quà phù hợp với ông cụ Tống, không cần đắt nhất, nhưng cần tốt nhất."
  • Điển Chử: "Rõ!"
  • Hôm sau.
  • Mọi người chuẩn bị đi tham gia tiệc mừng thọ của ông nội.
  • Lúc sắp sửa ra khỏi nhà, Tống Sính Đình mới chợt nhớ đến chuyện quà tặng, vội vàng hỏi Trần Ninh đã chuẩn bị quà kỹ càng chưa?
  • Trần Ninh mỉm cười lấy ra một cái hộp nhỏ: "Anh đã chuẩn bị kỹ càng từ trước rồi, là nó đấy."
  • Cái hộp này nhìn rất cũ kỹ, có vẻ hơi tầm thường.
  • Cô mở ra xem, bên trong là một viên thuốc bắc được gói kín.
  • Trong nháy mắt, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và cả Tống Sính Đình đều trợn tròn mắt, tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ mà nhà bọn họ tặng món đồ chơi này sao?
  • Tống Sính Đình sốt ruột nói: "Trần Ninh, sao có thể dùng món đồ chơi này làm quà tặng được!"
  • Trần Ninh cười giải thích: "Mọi người không biết rồi, viên thuốc bắc này có từ sáu mươi năm trước. Tên là An Cung Hoàn, dùng các loại dược liệu quý giá làm thành. An Cung Hoàn rất có hiệu quả đối với bệnh tật do tam cao gây ra, ví dụ như đột quỵ."
  • Thì ra, món quà này được Điển Chử dày công chuẩn bị theo yêu cầu của Trần Ninh.
  • Điển Chử điều tra về ông cụ Tống gia, biết được ông cụ Tống gia không thiếu tiền tài.
  • Nhưng ông cụ Tống tuổi tác đã cao, còn có các bệnh như huyết áp cao, mỡ máu cao, đường huyết cao, hay còn gọi là tam cao.
  • Người bệnh tam cao rất dễ mắc loại bệnh như đột quỵ, bởi vậy Điển Chử đã bỏ ra nhiều tiền để tìm mua viên An Cung Hoàn có hiệu quả đối v ới bệnh tam cao này làm quà cho Trần Ninh.
  • Vợ chồng Tống Trọng Bân và Tống Sính Đình nghe Trần Ninh nói về viên viên thuốc có vẻ tầm thường này một cách thần kỳ như thế.
  • Với lại nhà bọn họ không có tiền của, cũng không mua nổi quà tặng quá quý giá.
  • Huống chi hiện giờ thời gian gấp rút, muốn chuẩn bị quà tặng khác cũng không kịp nữa.
  • Tống Sính Đình do dự nói: "Trần Ninh, viên An Cung Hoàn này là thuốc hiếm quý giá thật sao?"
  • Trần Ninh: "Đương nhiên rồi!"
  • Cuối cùng cả nhà Tống Sính Đình chỉ có thể tin tưởng Trần Ninh một lần, dùng viên An Cung Hoàn này của Trần Ninh làm quà tặng.
  • Bọn họ chỉ hy vọng viên thuốc này thật sự là thuốc hiếm, nếu không sẽ bị người khác chế giễu.
  • Giữa trưa, Trần Ninh bế con gái, cùng cả nhà Tống Sính Đình xuất hiện đúng giờ ở cửa khách sạn Quân Duyệt.
  • Hôm nay là tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ Tống gia, bởi vậy Tống gia đã bao trọn sảnh Mẫu Đơn của khách sạn Quân Duyệt, bày năm mươi bàn tiệc.
  • Ông cụ Tống mặc quần áo cổ nhà Đường, dẫn theo con trai trưởng Tống Trọng Hùng, con thứ ba Tống Trọng Bình và thuộc hạ thân cận, tự mình chiêu đãi khách mời.
  • "Tổng giám đốc tập đoàn Kim Phong, Tần Kim Hải, tặng một bộ tranh nổi tiếng của Trương Đại Thiên, chúc ông cụ Tống phúc như Đông Hải."
  • "Ông chủ bất động sản Thiên Vũ, Đàm Trung Thăng, tặng một gốc san hô, chúc ông cụ Tống thọ tỷ Nam Sơn."
  • Nhân viên phụ trách ghi quà mừng ở cửa không ngừng lớn tiếng kêu to thân phận quý khách và cả quà mừng.
  • Khi Trần Ninh và cả nhà Tống Trọng Bân đi vào sảnh lớn, mọi người nghe thấy nhân viên lớn tiếng đọc to: "Cả nhà Tống Trọng Bân tặng một viên thuốc rởm, chúc ba phúc thọ vô cương."
  • Viên thuốc rởm!
  • Mấy trăm khách mời trong sảnh lớn nghe thấy vậy thì không khỏi đồng thanh cười vang.
  • Ông cụ Tống gia tức giận đến mức trừng mắt dựng râu, hằm hằm nhìn cả nhà Tống Trọng Bân vừa đi vào cửa.
  • Tống Trọng Bân dẫn theo người nhà vừa đến trước mặt ba, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện.
  • Ông cụ Tống đã hằm hằm chất vấn: "Trọng Bân, con tặng món quà tốt gì vậy?"
  • Tống Trọng Bân thấy ba tức giận thì cuống quít giải thích: "Ba, ba nghe con giải thích đã, viên thuốc này tên là An Cung Hoàn, nghe nói rất có hiệu quả trong việc trị bệnh tam cao…"
  • Tống Trọng Bân còn chưa nói hết lời, Tống Trọng Hùng bên cạnh ông cụ Tống đã cười khẩy chen ngang: "Ơ kìa, em hai, có phải em ước gì ba mau chóng bị bệnh hay không?"
  • Tống Trọng Bân nghe vậy thì sắc mặt thay đổi lớn: "Ba, anh cả, em không có ý này…"
  • Bộp!
  • Một cái hộp cũ kỹ bị ném tới trước mặt cả nhà Tống Trọng Bân, hộp vỡ, viên thuốc An Cung Hoàn được gói kín bên trong cũng rơi ra ngoài.
  • Thì ra là Tống Hạo Minh, con trai của Tống Trọng Hùng, đã cầm An Cung Hoàn qua đây, ném thẳng xuống đất.
  • Tống Hạo Minh cười khẩy nói: "Viên thuốc rởm này, nhà mấy người cứ giữ lại mà uống!"
  • Trên khuôn mặt Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và Tống Sính Đình đang ôm con gái đều tràn đầy vẻ xấu hổ giận dữ.
  • Trần Ninh liếc nhìn mọi người Tống gia một cái, tiện tay nhặt viên An Cung Hoàn bên chân lên, lạnh lùng nói: "Bây giờ mấy người ném nó đi thì sau này đừng yêu cầu chúng tôi đưa thuốc cho mấy người."
  • Đám người Tống Trọng Hùng cười lạnh: "Một viên thuốc rởm mà còn coi như bảo bối. Chúng tôi tuyệt đối sẽ không cầu xin cậu đâu, cậu cứ giữ lại mà uống, ha ha."