Chương 10 Nhà họ Tống tự mình đến xin thuốc
- Cả nhà Trần Ninh và Tống Sính Đình đang vui vẻ hòa thuận ăn cơm, hưởng thụ bữa cơm thịnh soạn.
- Bỗng nhiên, điện thoại của Tống Trọng Bân vang lên.
- Tống Trọng Bân lấy điện thoại ra xem, kinh ngạc nói: "Ôi, là anh cả gọi, anh ấy gọi tới làm gì?"
- Trần Ninh hơi nhếch khóe môi, lạnh nhạt nói: "Nếu như con không đoán sai, chắc ông ta gọi điện xin thuốc rồi."
- Trần Ninh nói xong, liền lấy ra một viên thuốc được bọc kín để lên bàn.
- Cả nhà Tống Trọng Bân nhớ lại vừa rồi khi bọn họ giận dữ rời khỏi tiệc mừng thọ, Trần Ninh đã từng nói: nhà họ Tống sẽ tự mình đến xin thuốc.
- Tống Trọng Bân nửa tin nửa ngờ, ấn nghe, đồng thời mở loa ngoài: "A lô?"
- Trong điện thoại truyền đến giọng Tống Trọng Hùng: "Em hai, cơ thể của ba không thoải mái, em lập tức mang viên An Cung Hoàn của em đến đi."
- Tống Trọng Bân không ngờ anh cả thật sự gọi điện để xin thuốc, bị Trần Ninh nói trúng phóc.
- Ông ngỡ ngàng nhìn Trần Ninh, sau đó theo bản năng muốn đồng ý.
- Dù sao ở trước mặt anh cả, ông chưa từng dám nói nửa chữ không.
- Nhưng Mã Hiểu Lệ lại cướp lấy điện thoại, nổi giận đùng đùng nói: "Ha ha, chẳng phải mấy người nói An Cung Hoàn nhà chúng tôi tặng là rác rưởi, còn muốn ném xuống đất bảo chúng tôi tự uống cơ mà?"
- "Mấy người đã xem thường quà chúng tôi tặng như thế, sao bây giờ lại mở miệng đòi?"
- "Nếu như ông muốn, vậy thì ông hãy tự mình tới xin chúng tôi đi!"
- Mã Hiểu Lệ nói xong, hầm hầm cúp điện thoại.
- Nhưng bà vừa cúp điện thoại, điện thoại lại đổ chuông lần nữa, vẫn là Tống Trọng Hùng gọi tới.
- Bà tắt điện thoại luôn, vẫn chưa hết giận, bèn tắt luôn điện thoại của mình và của Tống Sính Đình, sau đó giận dữ nói: "Vừa rồi xem thường quà nhà chúng ta tặng như vậy, còn ném quà của chúng ta xuống đất trước mặt bao bạn bè thân thích, không cho chúng ta tham gia bữa tiệc, còn cho chúng ta ăn đồ ăn thừa nữa."
- "Bây giờ đòi thuốc của chúng ta mà lại hung hăng như thế."
- "Mẹ không chiều ông ta được, hôm nay ông ta không tự đến nhà xin thuốc thì đừng có mơ."
- Tống Sính Đình thì nghi ngờ nhìn Trần Ninh, trước đó Trần Ninh nói ông chủ Hoàng sẽ đích thân đến nhà xin lỗi, không ngờ ông chủ Hoàng tới thật.
- Vừa rồi Trần Ninh nói nhà họ Tống sẽ đi xin thuốc của bọn họ, không ngờ bác cả gọi điện thoại xin thuốc thật.
- Tống Sính Đình ý thức được Trần Ninh đã nói gì thì nhất định sẽ thành sự thật.
- Cô hoài nghi nhìn Trần Ninh: "Anh khai thật cho tôi đi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
- Trần Ninh đang thân mật đút cơm cho con gái, nghe vậy bèn cười hỏi: "Em muốn anh khai gì?"
- Tống Sính Đình hừ lạnh: "Đừng giả vờ nữa, anh nói đám bác trai tôi nhất định sẽ đến xin thuốc, anh có thể giải thích vì sao anh biết trước được không?"
- Lúc này, ngay cả Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ cũng nhìn chằm chằm Trần Ninh, bọn họ cũng không thể tin nổi.
- Trần Ninh mỉm cười giải thích: "Khi anh tặng quà đã nghe nói ông cụ Tống là bệnh nhân ba cao, dễ xảy ra tình trạng tai biến."
- "Nên anh mới chuẩn bị viên thuốc này làm quà."
- "Về phần vì sao anh chắc chắn bọn họ sẽ đến xin thuốc, là vì vừa rồi trong buổi tiệc, anh thấy ông cụ không ngừng mời rượu khách quý."
- "Uống rượu là nguyên nhân lớn nhất khiến người bệnh ba cao phát bệnh, bởi vậy anh cảm thấy ông cụ nhất định sẽ xảy ra chuyện."
- "Nếu ông cụ xảy ra chuyện, dĩ nhiên sẽ có bác sĩ nói cho ông biết An Cung Hoàn là thuốc đặc hiệu. Nhà họ Tống muốn cứu ông cụ, chắc chắn sẽ tìm chúng ta xin thuốc."
- Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nghe Trần Ninh giải thích xong, như được khai sáng.
- Tống Sính Đình cảm thấy có vấn đề, nhưng lời Trần Ninh nói cũng hợp tình hợp lý, không có kẽ hở.
- Tống Trọng Bân không nhịn được mà hỏi Trần Ninh: "Viên An Cung Hoàn này thật sự có hiệu quả với chứng bệnh ba cao sao?"
- Trần Ninh gật đầu nói: "Đúng ạ!"
- Mã Hiểu Lệ lại hỏi: "Vậy thì viên thuốc này đắt lắm đúng không?"
- Trần Ninh mỉm cười đáp: "Đây là thuốc cổ từ vài thập niên trước, bây giờ rất hiếm, lúc trước từng đấu giá một viên, giá chốt là mười triệu tệ."
- Mười triệu tệ!
- Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và cả Tống Sính Đình đều hít hà xuýt xoa.
- Tống Trọng Bân vội trả thuốc cho Trần Ninh: "Nếu là thuốc quý như vậy, anh mau cất đi."
- Trần Ninh lại cười nói: "Thuốc này năm xưa chỉ có mấy tệ một viên, bây giờ đáng tiền là bởi vì những vị đại gia đó yêu quý tính mạng, đẩy giá lên cao."
- Tống Sính Đình nói: "Vài thập niên trước đã mấy tệ cũng được coi là thuốc đắt rồi. Trần Ninh, sao anh có được thuốc này vậy."
- Trần Ninh nháy mắt mấy cái: "Trước kia nhà anh có giữ, lúc trước thuốc này không đáng tiền được như bây giờ mà."
- Mã Hiểu Lệ nói: "Thuốc đắt như vậy, con vẫn nên giữ thì hơn."
- Trần Ninh mỉm cười nói: "Tống Trọng Hùng tự mình gọi điện thoại đến đòi ba viên thuốc này thì chắc ông cụ Tống đã ngã bệnh, ba cứ tự quyết định đi."
- Cả nhà Tống Sính Đình nghe vậy, bỗng hiểu ra.
- Bây giờ chắc chắn là cụ ông đã ngã bệnh, Trần Ninh dự định để Tống Trọng Bân xử lý viên thuốc này, cho hay không cho, cứu hay không cứu đều xem tâm trạng của Tống Trọng Bân.
- Mã Hiểu Lệ nhìn chồng: "Chúng ta tặng thuốc này cho ông cụ, ông ấy thẳng tay ném xuống đất, trong tiệc mừng thọ chúng ta không có chỗ ngồi, cho chúng ta ăn cơm thừa đồ ăn thừa. Viên thuốc này trị giá hàng chục triệu, ông mà dễ dàng cho bọn họ thuốc, tôi sẽ không để yên cho ông đâu."
- Trần Ninh mỉm cười nói: "Mẹ nói đúng, con người sống trên đời phải biết đấu tranh."
- Mã Hiểu Lệ nghe vậy thì trong lòng thoải mái, ngày thường nếu như Trần Ninh gọi bà là mẹ, có khi bà đã sớm trở mặt, có điều bây giờ càng nhìn Trần Ninh càng thấy thuận mắt.
- ...
- Khách sạn Quân Duyệt, xe cứu thương vừa tới, đưa ông cụ Tống đến bệnh viện.
- Tống Trọng Hùng dặn người thân họ hàng con trai con dâu đi cùng đến bệnh viện trước.
- Ông ta và em ba Tống Trọng Bình thì ra hành lang vắng của khách sạn bàn bạc.
- Tống Trọng Hùng nói: "Vừa rồi anh có gọi cho anh hai chú, bảo chú ta mang An Cung Hoàn tới, nhưng chú ta cúp điện thoại xong còn tắt máy luôn."
- Tống Trọng Bình hừ lạnh: "Anh cả, nhà bọn họ rõ ràng đã hận chúng ta, bây giờ còn mặc kệ sống chết của ba nữa."
- "Tuổi ba đã cao, lần này bị tai biến, giải quyết không ổn có khi người đi chân lạnh toát mất."
- "Ba chết rồi, gia tộc sẽ do anh cả chèo lái, chẳng phải là chuyện tốt sao?"
- Tống Trọng Hùng nhìn Tống Trọng Bình rồi lắc đầu: "Chú ba, ba bị bệnh đột ngột quá, còn chưa lập bất cứ di chúc gì. Nếu ba đi như thế, như vậy anh hai chú sẽ là một trong những người thừa kế, được phân một phần ba tài sản."
- Tống Trọng Bình nổi giận nói: "Dựa vào cái gì chứ?"
- Tống Trọng Hùng đáp: "Dựa vào chú ta cũng như anh và chú, đều là con trai của ba, pháp luật cho chú ta quyền này."
- Tống Trọng Bình sốt sắng: "Anh cả, vậy làm sao giờ?"
- Tống Trọng Hùng trầm giọng nói: "Trước mắt quan trọng nhất là cứu được ba, trước giờ ba luôn nghe anh. Đến khi cứu được ba rồi, chúng ta lại dỗ ba lập di chúc, tài sản do chúng ta kế thừa, không cho anh hai chú đồng nào cả."
- "Bây giờ chỉ có viên thuốc trong tay anh hai chú là có thể cứu được ba, bây giờ đi mau đi. Bất kể chú dùng cách gì cũng phải lấy được viên thuốc."
- Tống Trọng Bình cười gằn: "Được, em dẫn cả đám Tang Cẩu đi. Nếu như anh hai không thức thời, vậy thì đừng trách em không khách sáo."