Chương 6 Đến nhà xin lỗi
- Trần Ninh bế con gái lên, nhìn họ rồi an ủi: "Đừng buồn, có lẽ ngày mai Hoàng Đắc Chí sẽ tự mình đến nhà xin lỗi?"
- Nhưng anh không mở miệng còn đỡ, vừa mở miệng lập tức chọc vào tổ ong vò vẽ.
- Mã Hiểu Lệ lập tức trút hết oán giận lên đầu anh, mắng: "Mày còn mặt mũi nói chuyện à, nếu không phải mày đánh ông chủ Hoàng và Cát Mỹ Lệ ở công ty, đám bác cả sẽ đến bắt nạt chúng ta sao?"
- Tống Sính Đình không trách Trần Ninh, dù sao lúc ấy Trần Ninh cũng vì cứu cô nên mới đắc tội với Hoàng Đắc Chí và Cát Mỹ Lệ.
- Cô thở dài nói: "Ông chủ Hoàng đến nhà xin lỗi tôi? Anh suy nghĩ nhiều rồi, nếu như ông ta bằng lòng không truy cứu trách nhiệm chúng ta đánh ông ta, khôi phục hợp tác với công ty Thiên Tư thì tôi đã thắp nhang cầu nguyện rồi."
- Trần Ninh lạnh nhạt nói: "Yên tâm đi, anh nói ngày mai ông ta đích thân đến nhà chúng ta xin lỗi thì ông ta sẽ tới."
- Cả nhà Tống Sính Đình hoàn toàn không tin tưởng lời nói của Trần Ninh, với tính cách hung hăng càn quấy của Hoàng Đắc Chí thì không có khả năng ông ta sẽ tới xin lỗi.
- Nói quá lắm, cho dù Hoàng Đắc Chí lương tâm trỗi dậy thì cũng không có khả năng ông ta sẽ đến nhà xin lỗi.
- Bởi vì Hoàng Đắc Chí bị Trần Ninh đá gãy chân trái, còn đang nằm trong bệnh viện kia.
- Ông chủ Hoàng không thể chống nạng đến nhà xin lỗi đúng không?
- Tống Trọng Bân thấy Trần Ninh lại mắc cái tật miệng lưỡi dẻo quẹo, sắc mặt ông trầm xuống, không vui nói: "Đừng suy nghĩ hão huyền, nghĩ xem nên xin lỗi nhận tội với ông chủ Hoàng thế nào đi."
- "Ngày mai ba tự mình cùng Tiểu Đình đến bệnh viện xin lỗi ông chủ Hoàng, Trần Ninh cũng đi cùng đi."
- Tống Trọng Bân nói xong thì cùng vợ trở về phòng.
- Tống Sính Đình cũng vào phòng tắm mở nước, bắt đầu tắm rửa cho con gái.
- Trần Ninh thì đi ra ngoài ban công, móc điện thoại ra gọi điện thoại cho Điển Chử: "Điển Chử, cậu nói với Đổng Thiên Bảo..."
- Buổi tối, Trần Ninh, Tống Sính Đình và con gái ở một phòng, tuy Trần Ninh nằm nghỉ dưới đất nhưng Tống Sính Đình vẫn rất bất an.
- Trước khi ngủ, cô còn nói với Trần Ninh: "Tôi nghe nói đàn ông khi ngủ hay có nhiều thói quen bất nhã, nếu như anh có thể duy trì lễ phép cơ bản, tôi sẽ vô cùng cảm kích."
- Trần Ninh dở khóc dở cười: "Được!"
- Con gái Thanh Thanh hiếu kỳ nhìn ba đang nằm dưới đất: "Mẹ, sao ba không ngủ cùng mẹ ạ?"
- Khuôn mặt Tống Sính Đình ửng đỏ, có chút thẹn quá hoá giận, trách móc: "Ai nói với con rằng ba mẹ phải ngủ cùng nhau?"
- Thanh Thanh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Trên TV đều diễn như thế."
- Tống Sính Đình hừ lạnh: "Con toàn xem mấy phim gì vậy, phạt con hai ngày không được xem TV."
- Thanh Thanh nghe vậy thì lập tức tủi thân bĩu môi.
- …
- Sáng sớm hôm sau.
- Cả nhà Tống Sính Đình rời giường, phát hiện Trần Ninh đã làm xong bữa sáng.
- Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và Tống Sính Đình đưa mắt nhìn nhau, chỉ có con gái Thanh Thanh reo hò: "Oa, thơm quá!"
- Bữa sáng có cháo hoa dưa muối, sữa bò trứng rán và hoa quả, rất phong phú.
- Tống Trọng Bân hoàn hồn trước tiên, ông liếc nhìn Trần Ninh một cái rồi kéo ghế ngồi xuống, nói với mọi người: "Ăn sáng đi, lát nữa đưa Thanh Thanh đến nhà trẻ, sau đó chúng ta đi mua một ít hoa quả, đến bệnh viện xin lỗi nhận tội với ông chủ Hoàng, cầu xin ông ấy tha thứ."
- Tống Trọng Bân vừa dứt lời, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa và giọng nói vô cùng khách khí: "Xin hỏi có ai ở nhà không?"
- Mã Hiểu Lệ nhíu mày: "Mới sáng sớm mà ai đến vậy?"
- Tống Sính Đình nói: "Có lẽ là nhân viên tiếp thị máy lọc nước, con đi mở cửa xem sao."
- Tống Sính Đình nói rồi đi ra mở cửa.
- Mở cửa ra, khi nhìn thấy người ngoài cửa thì mắt cô lập tức trợn to, cô la thất thanh: "Là ông... Ông, ông tới làm gì?"
- "Tiểu Đình, là ai mà ngạc nhiên vậy."
- Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Tống Sính Đình thì buông bát đũa xuống rồi đi ra.
- Hai người họ đi ra cửa, kinh ngạc khi nhìn thấy một người đàn ông trung niên hói đầu mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, tay chống nạng, chân trái bó thạch cao quấn băng vải.
- Sau lưng người đàn ông trung niên hói đầu này còn có mấy thuộc hạ mặc âu phục đi theo.
- Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nhìn thấy cảnh tượng trước cửa thì cũng hơi trợn tròn mắt, không rõ tình hình cho lắm.
- Trên mặt người đàn ông trung niên hói đầu nặn ra nụ cười miễn cưỡng: "Tôi là Hoàng Đắc Chí, chủ tịch công ty Hải Long. Hôm qua tôi đắc tội với anh Trần và cô Tống cho nên ăn ngủ không yên, sáng nay cố ý đến nhà xin lỗi."
- Cái gì?!
- Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và Tống Sính Đình nghe thấy lời này của Hoàng Đắc Chí thì đều nghẹn họng nhìn trân trối, kinh ngạc đến mức hồi lâu không nói nên lời.
- Bỗng nhiên, ba người bọn họ chợt nhớ ra.
- Tối hôm qua, Trần Ninh luôn miệng nói rằng sáng nay Hoàng Đắc Chí sẽ đích thân đến nhà xin lỗi.
- Ba người bất giác cùng quay đầu, nhìn về phía Trần Ninh đang ngồi cạnh bàn ăn trong phòng khách cho con gái ăn sáng, đều ngạc nhiên nghi ngờ nghĩ: Là trùng hợp hay là tên này làm?
- Tống Sính Đình khó nhọc nuốt nước miếng, cô vẫn chưa thể hoàn hồn khỏi cơn sốc, cô nhìn Hoàng Đắc Chí bằng ánh mắt phức tạp: "Ông chủ Hoàng, ông nghiêm túc chứ?"
- Hoàng Đắc Chí nghe thấy lời này của Tống Sính Đình thì lập tức sốt ruột.
- Ông ta vội vàng nói: "Đương nhiên, hôm nay tôi đến xin lỗi có thành ý lắm đấy."
- "Vừa rồi lúc leo cầu thang, tôi không cho thuộc hạ đỡ mà tự mình chống nạng leo từng bước để bày tỏ thành ý đến xin lỗi của tôi."
- Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nghe thấy lời này của Hoàng Đắc Chí thì lại kinh ngạc.
- Bọn họ chú ý tới sắc mặt Hoàng Đắc Chí đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa, vừa nói vừa thở, xem ra đúng là tự mình chống nạng leo cầu thang.
- Trời ạ!
- Hoàng Đắc Chí ngày thường hung hăng càn quấy, không ai bì nổi.
- Vậy mà lại lê cái chân gãy, tay chống nạng, tự mình leo cầu thang sáu tầng đến đích thân xin lỗi.
- Mặt trời mọc ở đằng tây hay sao?
- Hoàng Đắc Chí thấy Tống Sính Đình không có bất kỳ biểu cảm gì chứ đừng nói là tha thứ cho ông ta.
- Ông ta sốt ruột vô cùng, hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Cô Tống vẫn không chịu tha thứ cho tôi, vậy xem ra thành ý của tôi còn chưa đủ."
- "Thôi, tôi cũng biết hành vi hôm qua quá đáng, hôm nay tôi quỳ xuống xin lỗi cô Tống, hi vọng cô Tống có thể tha thứ cho tôi một lần."
- Hoàng Đắc Chí nói xong thì định ném nạng đi thật, không để ý đến chân trái bó thạch cao, muốn quỳ xuống cầu xin Tống Sính Đình tha thứ.
- Cảnh này khiến Tống Sính Đình và ba mẹ cô hoàn toàn ngơ ngác.
- Mấy tên thuộc hạ sau lưng Hoàng Đắc Chí cũng bối rối nói: "Ông chủ, chân trái của ông bị gãy, ông quỳ như vậy sẽ tàn phế mất."
- Hoàng Đắc Chí tức giận xô đẩy thuộc hạ: "Cút hết cho tôi, các cậu không cho tôi xin lỗi cô Tống, các cậu muốn hại chết tôi à?"
- Hoàng Đắc Chí trước mặt như phát điên muốn đẩy thuộc hạ của ông ta ra, cố chấp muốn quỳ xuống xin lỗi Tống Sính Đình.
- Lúc này, Trần Ninh đã bế con gái đi ra, thản nhiên nói với Tống Sính Đình đang kinh ngạc đến ngây người: "Vợ à, nếu ông chủ Hoàng đã có thành ý đến nhà xin lỗi, vậy thì chúng ta tha thứ cho ông ấy một lần cũng không hẳn là không thể."
- Tống Sính Đình nghe thấy lời này của Trần Ninh thì giật mình một cái, cuối cùng cũng hoàn hồn khỏi cơn sốc, liên tục khoát tay nói với Hoàng Đắc Chí: "Tha thứ, tôi tha thứ, ông tuyệt đối đừng quỳ. Ông quỳ xuống, nhỡ chân trái tàn phế thì tôi không chịu trách nhiệm nổi đâu."
- Hoàng Đắc Chí kích động hỏi: "Vậy cô Tống tha thứ cho tôi à?"
- "Ừm, tôi tha thứ cho ông."
- Tống Sính Đình nghĩ thầm, không tha thứ thì ông sẽ quỳ xuống, tôi không chịu nổi đâu.
- Hoàng Đắc Chí như là Phạm Tiến trúng cử, cười vỗ hai tay: "Ôi, tha thứ, cô Tống tha thứ cho tôi rồi."
- Hoàng Đắc Chí vừa nói vừa cười như điên, chống nạng xoay người rời đi.
- Mấy tên thuộc hạ hoảng sợ vội vàng đi qua đỡ ông ta rời đi.
- Tống Sính Đình không nhịn được nhỏ giọng nói: "Ông ta không bị điên đấy chứ?"
- Trần Ninh mỉm cười nói: "Không, ông ta chỉ vui mừng quá thôi."
- Cả nhà Tống Sính Đình đưa mắt nhìn nhau.