Chương 307 Mồ hôi lạnh
- “Chắc không đâu?” Lục Chấn Thiên giật mình: “Nguyên Kỳ cũng là cháu nhà họ sao họ đối xử với nó như vậy được?”
- “Sao lại không được?” Lưu Diễm Tư bực: “Nguyên Kỳ còn nhỏ là cái tuổi nghịch ngợm nhất mà sao lại hiền lành được? Lúc nó ở với chúng nó toàn hi hi ha ha, chẳng khi nào biết điều. Có ngồi chơi một mình cũng lúc lúc lại gọi chúng ta đó thôi.”
- Lục Chấn Thiên nghĩ thấy cũng phải. Nguyên Kỳ ngày trước là một nhóc con nghịch ngợm nhưng sao hôm nay nhìn lại thấy giống ông cụ non.