Chương 144 Cô vui là được
- Nhìn Lục Uyển Như như trẻ ra cả chục tuổi mà thím Ngô xót xa, suýt nữa là rớm cả nước mắt.
- Mấy năm nay bà hiểu cả chứ, Lục Uyển Như sống chẳng hạnh phúc tẹo nào.
- “Bà sao vậy?” Lục Uyển Như thấy thím Ngô hoe viền mắt thì nụ cười khựng lại trên mặt.