Chương 4 Gặp lại Sở Khanh
- Tống Nam Y không đi bệnh viện.
- Một chút xíu vết thương đó không là gì với cô cả vả lại bây giờ đang là tháng hai khí trời se lạnh chỉ cần lấy khăn choàng cuốn quanh cổ là được.
- Cô trực tiếp bắt taxi đến trường.
- Tiết học buổi sáng là của giáo sư Tôn dạy ngoại khoa, giáo sư Tôn rất ghét người khác đến trễ, trễ một phút trừ ntrễ một điểm, cuối kỳ scuối kỳ điểm là đạt yêu cầu cho nên tuyệt đối không được đến trễ.
- Cũng may cô đã đến kịp.
- Vừa vào lớp học đã nghe thấy có người gọi tên cô: “Nam Y bên này nè.”
- Tống Nam Y nghe theo tiếng gọi nhìn qua liền thấy Tiêu Hồng, kiếp trước cô ấy là bạn thân của cô.
- Kiếp trước, lúc cô bị nhà trường đuổi học phải đi ra ngoài làm kế toán nhỏ cho người ta thì chỉ có Tiêu Hồng ở bên cạnh cô cổ vũ cho cô.
- Nhưng rất tiếc cô của lúc đó rất tự ti, thấy Tiêu Hồng tốt nghiệp đại học xong đi ra nước ngoài làm việc thì cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá lớn cho nên tránh mặt Tiêu Hồng.
- Sau này thì cắt đứt liên lạc luôn.
- Bây giờ nghĩ lại cảm thấy mình thật ngốc.
- Đem người đối xử tốt với mình đẩy xa ra vạn dặm, còn người đối xử xấu với mình thì đối xử như người thân.
- Ông trời nhất định là không đành lòng thấy cô như vậy cho nên mới cho cô một cơ hội làm lại từ đầu để xoay chuyển tình thế ư?
- Đang suy nghĩ thì Tiêu Hồng đưa tay ra quơ trước mặt cô: “Ngốc rồi à? Đứng ở đó ngơ ngác gì vậy.”
- “Không có gì.”
- Tống Nam Y không quen nói lời tình cảm, lắc lắc đầu rồi từ trong ba lô lấy sách ngoại khoá ra học.
- Tiết học này trôi qua rất nhanh, đối với việc Tống Thi Dư không đi học sẽ bị hạnh kiểm kém Tiêu Hồng cảm thấy đáng đời.
- Cô ấy thật sự không thích Tống Thi Dư, cảm thấy Tống Thi Dư tối ngày kiếm cớ gây sự với Tống Nam Y.
- Có một người em như vậy đúng là bất hạnh của đời người!
- Tan học, Tiêu Hồng tâm trạng phơi phới vỗ vai Tống Nam Y: “Đi, mời mày đi ăn bánh crepe trái cây.”
- “Được.” Tống Nam Y cũng không khách khí gật đầu.
- Hai người cười nói vui vẻ ra khỏi lớp học, băng qua vườn hoa trường tới căn tin. Bỗng đằng sau vang lên tiếng gọi với chẳng mấy ăn nhập với bầu không khí hài hòa của hai người lúc này: “Nam Y đợi anh với.”
- Nghe tiếng gọi, Tiêu Hồng liền ủ rũ mặt mày, trề môi nói: “Bạn trai mày tới rồi kìa, tao đi trước đây.
- Cô chẳng cần quay đầu lại nhìn cũng biết đó chính là người yêu của Tống Nam Y - Thẩm Tại Tùng.
- “Đợi tao đi chung với.” Tống Nam Y kéo cô lại.
- Tiêu Hồng không mấy ưng ý: “Mày biết tao không thích Thẩm Tại Tùng mà, ở lại đây chỉ thêm khó xử, thôi để tao qua căn tin đợi mày.”
- Song Tống Nam Y lại tỏ rõ lập trường: “Tao cũng ghét thằng đó, mày yên tâm đi là vừa.”
- Nghe cô nói thế, Tiêu Hồng lập tức trợn to mắt tỏ ra kinh ngạc: “Nhưng mà hắn ta… là bạn trai của mày mà.”
- Mặt trời mọc ở hướng tây hay sao mà Tống Nam Y đột nhiên lại sáng suốt như thế?
- Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Thẩm Tại Tùng đã tới trước mặt hai người.
- Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo khoác phao dài màu trắng phối với chiếc quần jean đơn giản trông rất trẻ trung năng động, khi cười lên lại càng dịu dàng hơn.
- Chẳng phải lúc trước cô đã bị sự dịu dàng đó mê hoặc để rồi sa vào cạm bẫy sao?
- Nhưng giờ thì tuyệt đối không!
- Thẩm Tại Tùng chạy huỳnh huỵch cả quãng đường tới, thở hổn hà hổn hển, bộ dạng rất gấp gáp: “Nam Y, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.”
- Không đợi Tống Nam Y trả lời, anh ta tiếp tục hỏi: “Em có thấy Thi Dư đâu không? Lúc nãy anh đi ngang qua lớp học của em không thấy em ấy đâu cả, các bạn học của em nói em ấy vắng mặt, em có biết tại sao em ấy vắng mặt không?”
- “Nếu như anh đã quan tâm cô ta như vậy thì chi bằng tới nhà em hỏi thẳng mặt đi, như vậy không tốt hơn sao?” Tống Nam Y hỏi ngược lại.
- “Không được, như vậy sẽ bị hiểu lầm đó.” Thẩm Tại Tùng lắc đầu nói.
- Tống Nam Y cười khẩy.
- Đáy mắt cuộn trào sóng ngầm, cô nhìn người đang đứng trước mặt - Thẩm Tại Tùng, hỏi: “Anh cũng biết phải tránh gây ra thị phi sao? Vậy tại sao anh không nghĩ rằng anh và em đang quen nhau mà tối ngày cứ mở miệng ra là toàn Thi Dư, lúc này sao anh không tránh gây ra thị phi đi, không sợ người ta cho rằng anh đang bắt cá hai tay sao?”
- Ầm một tiếng, Thẩm Tại Tùng có cảm tưởng như đầu bị sét bổ trúng.
- Anh ta vô thức ngước đầu lên, ánh mắt hoảng loạn.
- Nhưng Tống Nam Y hoàn toàn bình tĩnh.
- Một gã đàn ông khốn nạn như vậy không đáng làm cho lòng cô phải xao động.
- Hà cớ gì phải tự làm khó mình?
- Cũng chính vì vẻ bình tĩnh của cô mới làm cho Thẩm Tại Tùng yên tâm trở lại.
- Anh ta thầm nghĩ, có lẽ Tống Nam Y chỉ nghe phong phanh ở đâu đó rồi tiện miệng nói linh tinh mà thôi.
- Với cái thái độ ngày thường ân cần đối xử với mình của cô ta thì có gì mà phải sợ?
- Nghĩ đến đây, Thẩm Tại Tùng trưng ra vẻ mặt thất vọng.
- Anh ta quay ra trách móc Tống Nam Y: “Nam Y, cho dù em có nghĩ anh như vậy thì cũng không nên nghĩ Thi Dư như vậy được, đó là em gái của em mà, em thật khiến anh thất vọng quá đi.”
- Chưa dứt lời thì Tiêu Hồng đã chịu hết nổi, chỉ thẳng tay vào mặt anh ta: “Họ Thẩm kia, mày có biết liêm sỉ không hả? Ai làm ai thất vọng hả? Mày và Nam Y quen nhau mà cứ suốt ngày Thi Dư Thi Dư, nếu mày thật sự thương nhớ Thi Dư thì chia tay Nam Y quách đi rồi cặp kè với Tống Thi Dư.”
- “Đó là chuyện của hai chúng tôi, liên quan gì đến cô?” Thẩm Tại Tùng thẹn quá hoá giận.
- Không ít người đã đến vây xem chuyện ồn ào chỗ họ, mỗi người một ánh nhìn khác nhau, làm cho Thẩm Tại Tùng có phần mất tự nhiên.
- Dù gì anh ta cũng là hoa vương khoa văn học, cứ đà này thì mất mặt quá.
- “Nam Y, chúng ta nói chuyện riêng đi.” Anh ta nói xong liền kéo cánh tay của Tống Nam Y.
- Tống Nam Y tỉnh bơ gạt tay anh ta đi.
- Ánh mắt bình thản, thần thái cợt nhả giống như một con mèo con đang phơi nắng.
- Ánh nhìn của mọi người xung quanh đều bị cô ngăn cắt phớt lờ đi.
- Thẩm Tại Tùng muốn nói chuyện ư, vậy thì chỗ này chính là chỗ thích hợp nhất để nói.
- “Có chuyện gì mà không thể nói trước mặt mọi người, chẳng lẽ có một số chuyện bị em đoán đúng rồi cho nên khó mà mở miệng trước đám đông sao?”
- Chuyện này…
- Khuôn mặt Thẩm Tại Tùng giờ chẳng khác nào nước nhuộm màu, thoắt xanh thoắt đỏ, anh ta hạ giọng quát: “Tống Nam Y, em đừng có quá đáng.”
- Cô quá đáng sao?
- Tống Nam Y chỉ cảm thấy buồn cười, khoé mắt ươn ướt.
- Trên đời này sao lại có hạng người đã làm chuyện ghê tởm xong còn có thể hùng hồn nói cô quá đáng?
- Đúng là không phải mặt dày dạng vừa mà!
- Cười xong, cô lấy lại vẻ bình thản, lớn tiếng nói: “Được, anh đã nói như vậy rồi thì để em nói cho anh biết luôn, người quá đáng như em thật ra không thích hợp với anh đâu, anh nói có đúng không?”
- “Ý em là gì?” Thẩm Tại Tùng lơ mơ không hiểu ý cô nhưng cũng có mấy phần căng thẳng hồi hộp.
- Đôi mắt đen như mực ấy nhìn Tống Nam Y đăm đăm.
- Còn có thể có ý gì nữa?
- Tống Nam Y nhanh gọn lẹ xoè tay ra trước mặt Thẩm Tại Tùng: “Chính là chia tay chứ gì, Thẩm Tại Tùng, giang hồ đường xa, hợp tan vui vẻ!”
- Cái gì?
- Thẩm Tại Tùng lập tức hoảng loạn.
- Sao… sao mới vèo một phát đã nhảy thẳng tới vấn đề chia tay rồi? Hơn nữa người đề xuất chia tay lại là Tống Nam Y.
- Dựa vào cái gì chứ?
- Dù nghĩ kiểu gì thì Thẩm Tại Tùng cũng không thể nào chấp nhận được.
- Thấy Tống Nam Y sắp quay đầu bỏ đi, anh ta liền chặn lại: “Tại sao lại chia tay với anh, em cũng phải nói cho anh biết lý do chứ?”
- Tiêu Hồng cười nhạo: “Tên họ Thẩm kia, chia tay thì là chia tay, cần gì lý do lý trấu. Giờ thì mày có thể đi tìm ngay Thi Dư của mày hú hí chuyện yêu đương được rồi đấy, còn chưa vừa lòng ư?”
- “Cô câm mồm đi! Người tôi hỏi là Tống Nam Y!” Thẩm Tại Tùng quát lên.
- Khuôn mặt dữ tợn ấy nổi đầy gân xanh trông khá khủng bố.
- Tống Nam Y bèn kéo Tiêu Hồng ra bảo vệ ở phía sau: “Anh ở đó mà la lối cái gì, muốn lý do sao? Được, để tôi nói anh nghe.”
- Dứt lời, cô bước nhanh về phía trước sau đó khoác tay một người đang đi ngang qua: “Người tôi thích không phải là anh mà là Cố Thanh Bùi, lý do như vậy có vừa ý anh chưa?”