Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 7 Đọ sức trước bàn ăn

  • Buổi chiều là tiết học môn tự chọn, Tống Thi Dư và Tống Nam Y lại chạm mặt nhau.
  • Tống Thi Dư thậm chí vì kế hoạch của mình mà đi về nhà sớm, nguỵ tạo ra hiện tượng giả là cô ta không có đi đến trường học.
  • Cuộn mình trong chăn giả bộ đáng thương.
  • Nhưng khi nghe tiếng cửa mở ra Tống Nam Y bước vào rồi sau đó đi xuống dưới, đến cả một câu quan tâm cũng không có.
  • Đôi tay giấu dưới chăn liền nắm chặt thành nắm đấm.
  • Con tiện nhân này thật quá đáng!
  • Nếu không phải bởi vì cô ta đem tiền giấu ở dưới gối thì hôm nay cô sẽ bị ba đá một phát hay sao?
  • Nhưng bây giờ giống như không có chuyện gì xảy ra, đến cả xin lỗi cũng không có.
  • Tống Thi Dư cắn chặt răng, nỗi hận trong lòng ngày càng lớn ngày càng tăng lên không ngừng, nảy mầm bao quanh quýnh chặt lấy cô ta ở trong căn phòng này.
  • Cho đến khi đến giờ ăn cơm tâm trạng cô ta mới ổn định trở lại, đi xuống dưới lầu.
  • Bàn ăn của nhà Tống là hình vuông vừa đủ mỗi người ngồi một bên.
  • Không khí khi ăn lúc trước toàn là vui vẻ thoải mái nhưng mà vì hôm nay xảy ra chuyện ăn trộm tiền trở nên có chút nặng nề.
  • Biểu hiện rõ ràng nhất là Tống Tri Thu sắc mặt âm u gần như có thể ép ra mực.
  • Tống Thi Dư trong lòng kinh hãi sợ rằng Tống Tri Thu đột nhiên quay qua đánh cô thêm lần nữa.
  • Cùng lúc không yên tâm nữa là Thẩm Yên.
  • Biểu hiện của Tống Nam Y hôm nay vượt ngoài dự đoán của bà ta.
  • Người đang ngoan ngoãn thật thà thì đột nhiên trở nên giảo hoạt còn làm cho đứa con bảo bối của bà - Tống Thi Dư tự biên tự diễn màn kịch vừa ăn cướp vừa la làng một cách ngu ngốc.
  • Không lẽ nó đã biết được chuyện gì rồi?
  • Trong lòng bà đánh trống liên hồi thăm dò hỏi: “Nam Y à cuối tuần này con và Thi Dư đi chỗ trượt băng chơi đi, học hành nhiều quá cũng mệt.”
  • “Được thôi.” Tống Nam Y sảng khoái nhận lời, con mắt cười thành một đường chỉ: “Trước đó Thi Dư có nói muốn ăn kem ở chỗ đó, vừa hay chúng ta có thể đi ăn được rồi.”
  • Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn ấy không nhìn ra điểm gì bất thường cả.
  • Bất kể là lời nói hay cử chỉ hành động, cũng không thấy có chút vấn đề gì.
  • Giống như những lúc bình thường vậy, vẫn là người chị tốt bất kể là chuyện gì cũng đều nhớ đến Tống Thi Dư trước tiên.
  • Cũng bởi vì Thẩm Yên suốt ngày truyền đạt tư tưởng với Tống Nam Y rằng là Tống Thi Dư hồi nhỏ mắc bệnh là do cô nên phải đối xử với em thật tốt.
  • Thẩm Yên nhìn đăm đăm vào Tống Nam Y, nhưng một chút dấu vết nói dối cũng không nhìn ra được.
  • Chỉ đành bỏ cuộc, thầm tự nói với mình rằng Tống Nam Y thật sự không có thay đổi.
  • Còn về số tiền đó có lẽ là Tống Thi Dư để sai chỗ, hoặc là chưa kịp để vào mà tự cho là mình đã để rồi.
  • Xảy ra chuyện như thế này đúng thật là không đáng.
  • Nếu hôm nay không phải vì bà ta cố hết sức bảo vệ Tống Thi Dư thì cô ta còn có thể thoải mái mà ngồi ăn ở đây sao?
  • Nghĩ đến đây Thẩm Yên nói sang chuyện khác.
  • “Đúng rồi, đợi sau khi con tốt nghiệp xong, gia đình hai nhà chúng ta bàn bạc chuyện kết hôn của con đi.”
  • Tống Nam Y đang uống canh, đầu cũng không ngước lên liền lạnh lùng từ chối: “Không cần đâu.”
  • “Tại sao lại không cần chứ, con tốt nghiệp đại học xong cũng hai mươi hai tuổi rồi, tuổi không còn nhỏ nữa đương nhiên phải lập tức kết hôn mới tốt, gặp được người thích hợp thì phải giữ thật chặt, con nên biết rằng năm đó mẹ và ba con quen biết nhau chưa tới ba tháng là kết hôn rồi đó.”
  • Cho nên bây giờ mới tạo thành một gia đình bất hạnh và bất công đó.
  • Tống Nam Y nghĩ thầm trong bụng.
  • Nhưng những lời này lại rất vừa lòng Tống Tri Thu.
  • Trên khuôn mặt u ám đó cũng dịu đi vài phần, ông đối với chuyện này dương dương đắc ý: “Đương nhiên rồi, bỏ lỡ nhau thì là cả đời, con xem xem bây giờ ba không phải lời to rồi sao?”
  • “Chồng à…” Thẩm Yên yêu kiều làm nũng, bộ dạng đõng điệu trách móc làm cho lòng Tống Tri Thu như muốn tan chảy.
  • Nhưng Tống Nam Y vẫn không dao động: “Không cần đâu, chúng con sẽ không kết hôn đâu.”
  • “Không kết hôn ư?” Thẩm Yên nhất thời ngây người: “Thế nào gọi là không kết hôn? Con sắp hai mươi hai tuổi rồi không kết hôn làm sao được?”
  • Cho dù có kết hôn thì nhất định cũng không phải là Thẩm Tại Tùng.
  • Đối với tâm tư này của Thẩm Yên thì Tống Nam Y biết rất rõ ràng.
  • Hối cô kết hôn tiếp đó mang thai đẻ con, rồi sau đó trông con trở thành phụ nữ xấu xí xuống sắc, cứ như thế công việc mà cô đã được sắp xếp sẽ được đưa cho Tống Thi Dư thay thế.
  • Đợi sau khi cô sinh xong rồi, cô đã sớm lỗi thời với xã hội rồi, làm gì còn có sự uy hiếp gì nữa?
  • Rất tiếc lần này phải để cho Thẩm Yên thất vọng rồi.
  • Nuốt miếng canh cuối cùng ở trong miệng xuống mới chầm chậm nói: “Chính là con và Thẩm Tại Tùng không thể kết hôn, vì chúng con đã chia tay nhau rồi.”
  • “Chia tay rồi?”
  • Cả bàn ăn một phen bất ngờ.
  • Người kích động nhất chính là Thẩm Yên.
  • Bà ta vẫn còn nhớ tới chuyện chỗ làm, trước mắt Tống Nam Y và Thẩm Tại Tùng chia tay vậy thì nhất định sẽ chuyên tâm đi làm việc.
  • Vậy Thi Dư của bà ta thì sao?
  • Thành tích đó của Thi Dư sẽ không được điều đến một bệnh viện tốt, nếu như bị điều xuống dưới quê thì sao, ngày tháng sẽ rất vất vả, vả lại những người ở đó đều rất hung dữ.
  • Tống Tri Thu có chút thắc mắc: “Đang yên đang lành sao lại chia tay, Tống Nam Y con mắc bệnh gì thế? Để hàng xóm biết được thì sẽ nghĩ như thế nào?”
  • Đúng rồi, người ba này của cô cái gì cũng không để ý nhưng để ý nhất chính là danh tiếng.
  • Giống như kiếp trước chuyện cô ăn trộm tiền bị truyền ra ngoài, sau đó ông ta luôn nhìn Tống Nam Y với vẻ phẫn nộ và thù hận.
  • Hận cô đã huỷ hoại danh tiếng nhà họ Tống, để người ta biết được trong nhà có một tên trộm.
  • Và bây giờ cũng vậy.
  • Ông ta không quan tâm tại sao lại chia tay, chỉ quan tâm sau khi chia tay người ta có đồn thổi rằng con gái nhà họ Tống của họ là người không ai cần.
  • Trong lòng Tống Nam Y có chút muốn cười, khoé mắt thì lại ươn ướt.
  • Trước khi Tống Tri Thu nổi giận cô đem ánh mắt quay sang nhìn Tống Thi Dư: “Bởi vì yêu người khác rồi cho nên con mới chia tay.”
  • Chỉ là một ánh nhìn không chút cảm xúc thôi mà cũng đủ làm cho Tống Thi Dư và Thẩm Yên tim rung lên một cái.
  • Làm sao mà dám hỏi tiếp được nữa?
  • Trong lúc hoang mang Thẩm Yên đổi cách nói: “Nếu như vậy thật thì mẹ tuyệt đối không chấp nhận đâu, Nam Y con yên tâm chúng ta mới là người một nhà, bất kể như thế nào chúng ta cũng sẽ đứng về phía con.”
  • “Đúng đó chị, em nghĩ là chắc có hiểu lầm gì ở đây nếu chị không muốn giải quyết thì thôi vậy, chị vượt trội như thế này không lo sẽ không có ai theo đuổi chị đâu ha.”
  • Hai người đó cứ như thế mà bênh vực thì Tống Tri Thu cảm thấy mình như vậy thì có phần không hiểu lý lẽ rồi.
  • Trong lòng ông ta có chút không thoải mái, vứt đôi đũa xuống bàn: “Đã lớn như thế này rồi đến cả tìm một người bạn trai như thế nào cũng không biết, nói ra thật là mất mặt.”
  • Nói xong liền quay lưng đi vô phòng.
  • Tống Nam Y cũng không quan tâm, cô là người thứ hai đứng lên đi lên lầu.
  • Chỉ còn lại Tống Thi Dư và Thẩm Yên nhìn nhau ngơ ngác, trong lòng rối thành một mớ hỗn độn.
  • “Rốt cuộc là có chuyện gì? Đang yên đang lành tự nhiên nó chia tay với Thẩm Tại Tùng?” Thẩm Yên chau mày hỏi.
  • Chứng kiến thành công sắp ở trước mặt, tự nhiên lại xảy ra chuyện không đâu làm cho bà ta thấy bực tức.
  • Với bà ta thì như thế, với Tống Thi Dư cũng không phải thế sao?
  • Chỉ là trên mặt cô ta không có chút hoảng loạn: “Mẹ, mẹ cũng đừng ép cô ta nữa, con có kế hoạch rồi, chỉ là giận dỗi chia tay một cái thôi mà rồi sau đó cũng phải ngoan ngoãn mà đi vào bẫy của chúng ta thôi.”
  • Cô ta tường tận mà thuật lại kế hoạch cho Thẩm Yên nghe.
  • “Tốt, con làm rất tốt.” Thẩm Yên rất hài lòng với kế hoạch này: “Vậy mẹ chỉ cần đợi tin tốt của con thôi.”