Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 5 Thích anh là thật hay là giả

  • Mặt trời trên cao đang chiếu rọi xuống, ánh sáng chói mắt đến độ như đang vào hạ.
  • Lòng bàn tay của Tống Nam Y không ngừng đổ đầy mồ hôi.
  • Cứ như thế mà nói anh ta là người mình thích, không biết Cố Thanh Bùi có nghĩ cô là người quá dễ dãi hay không?
  • Dù sao thì… đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt của họ.
  • Đúng thật là lần đầu tiên.
  • Kiếp trước cô và Cố Thanh Bùi gặp mặt là sau khi tốt nghiệp đại học, chính xác mà nói là sau khi tốt nghiệp đại học của người khác.
  • Lúc đó cô không có học lực muốn tới nhà trường cầu xin cho thêm cơ hội, chưa đợi hiệu trưởng đến thì cô đã ngất xỉu ngay ở trong trường rồi.
  • Lúc đó chính Cố Thanh Bùi đưa cô đến phòng y tế.
  • Từ lúc đó hai người bèn từ từ qua lại với nhau.
  • Xoay chuyển xong tình thế của kiếp trước Tống Nam Y có chút không biết Cố Thanh Bùi sẽ có suy nghĩ gì.
  • Nhưng cũng may Cố Thanh Bùi không lên tiếng, đến cả động tác cũng không.
  • Chỉ là giấu đi sự thâm trầm trong đôi mắt ấy im lặng mà nhìn cô.
  • Bên này không khí hài hoà thì bên kia Thẩm Tại Tùng đã phát rồ lên rồi.
  • Đây được tính là lý do quỷ quái gì chứ?
  • Bởi vì lỡ thích một người khác rồi nên muốn chia tay với mình sao?
  • “Em… em như vậy gọi là lăng nhăng!” Thẩm Tại Tùng nghiến răng nghiến lợi nói.
  • Tống Nam Y vô tội nhún vai: “Anh nên hiểu cho rõ em đã nói chia tay với anh rồi sau đó mới nói là thích Cố Thanh Bùi nha, trước lúc đó thì em và Cố Thanh Bùi có cử chỉ gì quá đáng lắm hay sao? So với anh trước hay sau lưng người ta cứ Thi Dư Thi Dư vậy rốt cuộc lS ai lăng nhăng đây?”
  • Ngưng một chút rồi cô ôm chặt cánh tay của Cố Thanh Bùi hơn: “Hơn nữa bây giờ em và anh cũng chia tay rồi, em và Cố Thanh Bùi như thế nào có liên quan gì đến anh không?”
  • Nhướng chân lên cô không chút e dè mà hôn lên đôi môi của Cố Thanh Bùi.
  • Như chuồn chuồn đụng nước rất nhanh liền rời đi.
  • Ánh mắt khiêu khích: “Nhìn thấy chưa, bây giờ em đang độc thân muốn theo đuổi tình yêu như thế nào cũng được, đợi sau khi tốt nghiệp em còn tính trực tiếp cùng Cố Thanh Bùi kết hôn nữa đấy không liên quan gì đến anh cả!”
  • “Em…”
  • Thẩm Tại Tùng có bao giờ phải chịu nỗi ấm ức này đâu.
  • Tống Nam Y của lúc trước đối với anh ta toàn là nói gì nghe đó đột nhiên bây giờ phản bác lại, cho nên anh ta không biết nên làm như thế nào liền đứng ngây ra đó cả nửa ngày trời nói không nên lời.
  • Tiêu Hồng không nhịn được bước lên trước chắn trước mặt Tống Nam Y: “Em cái gì em. Bây giờ thì mày có thể tuỳ tiện mà đi tìm Tống Thi Dư rồi đấy, mời đi từ từ. Không tiễn!”
  • Xung quanh toàn là mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ. Thẩm Tại Tùng bỏlại một câu cô hãy đợi đấy rồi lập tức hoang mang bỏ chạy.
  • Anh ta thật không dám tiếp tục ở lại đó nữa.
  • Tống Nam Y như biến thành một người khác, anh ta sợ anh ta sẽ càng mất mặt thêm!
  • Nhìn tấm lưng của Thẩm Tại Tùng biến mất sau góc khuất, Tống Nam Y liền bừng tỉnh lại sau đó quay sang bên Cố Thanh Bùi: “Cái đó, chuyện này… cảm ơn.”
  • Chỉ là cảm ơn thôi sao?
  • Cố Thanh Bùi cau mày nhẹ.
  • So với bây giờ cúi đầu nhẹ giọng dịu dàng thì anh ta càng thích lúc cô như mèo con giương nanh múa vuốt hơn.
  • Lúc quả quyết lên thì rất có khí phái hơn cả đàn ông.
  • Tống Nam Y cũng nắm bắt được động tác cau mày nhỏ này của anh.
  • Nhưng cô hiểu sai ý rồi còn tưởng rằng Cố Thanh Bùi không vừa ý việc bây giờ anh và cô vẫn đang dựa vào nhau liền rút tay ra khỏi tay anh ta.
  • “Đợi khi nào anh rảnh em sẽ mời anh đi ăn cơm.” Tống Nam Y nói.
  • Cố Thanh Bùi nhẹ nhàng gật đầu: “Bây giờ đi đg, tôi đang rảnh.”
  • Bây giờ ư?
  • Tống Nam Y kinh ngạc, vừa bình tĩnh lại bèn nhìn sang Tiêu Hồng bên cạnh.
  • Tiêu Hồng lập tức hiểu ý: “Hai người ăn đi, vừa đúng lúc tôi phải về ký túc xá một chút.”
  • Hai người đi ăn ở quán Con Ruồi ngay ngoài trường.
  • Dù thế nào đi nữa cũng là do cô không hỏi mà hôn nên phải bồi thường thật tốt cho Cố Thanh Bùi vào.
  • Cô cầm lấy thực đơn đưa cho Cố Thanh Bùi: “Anh gọi món đi, xem xem anh thích món gì.”
  • Cố Thanh Bùi cũng không khách khí gọi bốn năm món rau thịt sau đó đưa thực đơn lại cho Tống Nam Y.
  • Còn Tống Nam Y thì không đói cho lắm với lại mục đích không nằm ở chỗ ăn cơm cho nên chọn đại món nộm dưa chuột là xong.
  • Hai người ngồi đối diện nhau.
  • Lại thêm một lần nữa được gặp lại Cố Thanh Bùi, Tống Nam Y không kìm được sự kích động.
  • Kiếp trước cô ngu muội bỏ lỡ người đàn ông trước mặt, nghĩ lại lần cuối anh ta vì đi thi hành nhiệm vụ mà qua đời, di thư toàn là để lại cho cô, nhưng lúc đó cô vì muốn chứng minh cho Thẩm Tại Tùng biết là cô và Cố Thanh Bùi không có tư tình gì nnhưng lấy bức thư tem cũng chưa tháo ra xé nát.
  • Về sau cô cũng đã hối hận rồi, cô c cô muốn biết Cố Thanh Bùi ở trong di thư đã viết những gì nhưng đáng tiếc có tìm thế nào cũng không tìm lại được những tờ giấy rời rạc đó để dán ghép lại.
  • Bây giờ Cố Thanh Bùi bằng da bằng thịt đang ở trước mặt mình.
  • Kiếp trước đã bở lỡ sự đẹp đẽ nhất đó bây giờ thì có thể xoay chuyển được rồi.
  • Còn bức di thư gì đó của kiếp trước đều biến hết đi.
  • Cái cô cần là một Cố Thanh Bùi luôn an toàn khoẻ mạnh.
  • Đang suy nghĩ thì liền nghe thấy Cố Thanh Bùi hỏi: “Em làm sao biết được tên tôi là gì?”
  • Bởi vì kiếp trước chúng ta đã quen biết nhau rồi.
  • Những lời nói như thế này Tống Nam Y xem chút nữa đã không kìm được thốt ra.
  • Nhưng rốt cuộc thì cũng nhịn lại được.
  • Đổi cách nói khác cô liền giải thích: “Bởi vì em có chú ý đến anh mà, em không những biết tên của anh còn biết anh là khoa quốc phòng nữa, tốt nghiệp xong thì sẽ đến quân đội ở Nam Thành làm Trung Uý.”
  • Thú vị đấy.
  • Cố Thanh Bùi bèn đưa tay ra đặt lên trên bàn, ngón tay của anh gõ từng nhịp từng nhịp lên trên bàn sau đó ngước mắt lên nhìn cô: “Cho nên lúc nãy em nói thích tôi cũng là thật sao?”
  • Đương nhiên là thật rồi.
  • Nhưng Tống Nam Y do dự.
  • Cô không rõ suy nghĩ của Cố Thanh Bùi là như thế nào.
  • Dù gì cô đã quen biết Cố Thanh Bùi hai kiếp nhưng Cố Thanh Bùi của kiếp này là lần đầu tiên biết cô.
  • Mình mà nói thích thì Cố Thanh Bùi sẽ cảm thấy mình như thế nào?
  • Dễ dãi, tuỳ tiện hay là nghĩ rằng mình chỉ tuỳ tiện nói trong lúc tức giận.
  • Nhưng nếu nói không thích thì không biết Cố Thanh Bùi có cảm thấy rằng mình chỉ xem anh ấy là bia đỡ đạn hay không?
  • Nhất thời trên bàn ăn đột nhiên im lặng hẳn.
  • Sau đó Tống Nam Y bèn nghĩ ra được một câu trả lời hoàn hảo nhất.
  • Đôi mắt hạnh đào cong lên cô bèn trả lời lại Cố Thanh Bùi: “Không thì để thời gian chứng minh tất cả, thế nào?”
  • D?hế thời gian thh bất kỳ câu trả lời nào cũng đều vô nghĩa cả chỉ có hành động mới giải thích được tất cả.
  • Trong đôi mắt đầy giảo hoạt ấy có thêm phần vui vẻ, long lanh ánh sáng giống như hồ nước mùa xuân đang dao động.
  • Tầng lớp dao động ấy cũng cùng lúc làm cho tim Cố Thanh Bùi xao xuyến.
  • Anh cảm thấy rằng cô gái này có chút thú vị.
  • Cũng không tiếp tục hỏi thêm.
  • Đợi thức ăn lên hết anh lại đứng lên rời khỏi: “Tôi còn phải đi luyện tập cô từ từ ăn đi.”
  • Vốn dĩ cũng không phải vì ăn mà đến. M Tống Nam Y cống đố bày tỏ rõ ràng.
  • Trông thấy Cố Thanh Bùi rời khỏi, cô gắp hai miếng dưa chuột xong cũng không ăn tiếp được nữa.
  • Đứng dậy đi tới trước quầy phục vụ tính tiền thì nghe bà chủ nói Cố Thanh Bùi đã tính tiền rồi.
  • “Đúng rồi cô đợi chút.”
  • Bà chủ nói xong liền đi vô phòng ăn.
  • Không bao lâu cô ta mang mấy hộp đựng cơm bằng nhôm ra đưa hết vào tay của Tống Nam Y.
  • “Bạn trai nhỏ của cô nói cho cô ăn nhiều một chút, không ăn thì đóng gói đem về, ốm quá không tốt!”
  • Bạn trai nhỏ ư…
  • Trong lòng Tống Nam Y rung nhẹ một cái, cũng không giải thích rõ bèn nhẹ mỉm cười: “Vậy hộp cũng đem về sao? Chị không sợ em không đem trả cho chị à?”
  • Ở những năm 1983 có một số đồ hạn chế cung cấp sử dụng, ba hộp làm bằng nhôm cũng đã rất mắc tiền rồi.
  • “Anh ta lấy cái này đưa cho tôi cầm này.” Bà chủ bèn lấy ra một món đồ.