Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 9 Số vợ chồng

  • Về điểm này, không khác Cố Thanh Bùi của kiếp trước một chút nào.
  • Anh ấy luôn giúp đỡ tận tâm tận tình với Tống Nam Y.
  • Tháng hai có mang chút hơi ấm của ánh nắng, anh ấy vẫn lo rằng Tống Nam Y sẽ bị cháy nắng.
  • Làm trong lòng cô bất giác có cảm giác ấm áp.
  • Hai người di chuyển tới phía dưới gốc cây.
  • Ở trên sân luyện tập có trồng một hàng cây ngô đồng.
  • Mười mấy năm qua, cây càng ngày càng cao to, ánh sáng bị những lá cây đan xen thành những hình vuông nho nhỏ chiếu xuống mặt đất làm cho nhiệt độ xung quanh cũng dịu bớt vài phần.
  • Tống Nam Y xoè tay ra trước mặt anh, trong lòng bàn tay là một chiếc huy chương sáng lấp lánh.
  • Không biết có phải là do cầm trong lòng bàn tay lâu nên bị chảy mồ hôi không hay là vì cô quá hồi hộp.
  • Có mồ hôi ướt đẫm trên huy chương ấy.
  • “Vật hoàn cố chủ.” Tống Nam Y nói.
  • Sau đó hướng về phía Cố Thanh Bùi chớp chớp mắt: “Em đoán được dụng ý của anh rồi có phải nên có thưởng hay không?”
  • Quả thật cô đã đoán ra được.
  • Lấy cơm hộp làm lý do chứ thật ra lấy thứ khác ra để cầm cũng được.
  • Các sinh viên thường dùng nhất chính là thẻ sinh viên.
  • Ở những năm 1983, khoa học chưa phát triển đến nỗi có thể tuỳ tiện làm giả thẻ sinh viên.
  • Cho nên nếu không đem trả hộp cơm thì bà chủ có thể mang thẻ sinh viên đi tìm người đó.
  • Nhưng Cố Thanh Bùi lại không mang thẻ sinh viên, mà mang cái huy chương quý hiếm này ra.
  • Mục đích rất đơn giản, đó là anh muốn Tống Nam Y đến tìm mình.
  • Thẻ sinh viên có thể nhờ người khác lấy giùm nhưng huy chương thì lại không được.
  • Làm mất rồi cô đền không nổi.
  • Cố Thanh Bùi bèn nhếch miệng cười nhẹ, trên khuôn mặt thêm vài phần tươi sáng: “Hay là để anh mời em ăn cơm, sao?”
  • Miễn đi!
  • Cùng một chiêu dùng một lần là đủ rồi.
  • “Vậy đợi anh tập luyện xong thì dắt em đi khu bắn súng xem đi.” Tống Nam Y đề nghị.
  • Đi trải nghiệm một chút súng thật đạn thật như vậy càng kích thích!
  • Cố Thanh Bùi không có từ chối bèn nhẹ gật đầu: “Được thôi, tối tám giờ anh ở đâu đón em?”
  • “Ở…”
  • Không đợi Tống Nam Y nói dứt lời thì bên sân chạy bộ đã rối loạn thành một đống.
  • “Lão đại, lão tứ xảy ra chuyện rồi!”
  • Nghe theo tiếng gọi anh nhìn qua thì thấy người được gọi là lão tứ đang nằm ở dưới đất toàn thân thì có chút co giật.
  • Cùng là quốc phòng sinh, bình thường mọi người làm trò hề thì còn được nhưng khi thực sự xảy ra chuyện đột xuất thì lập tức giống như kiến ngồi trên chảo nóng.
  • Không biết nên làm như thế nào cho đúng.
  • Thân làm lão đại Cố Thanh Bùi liền trở thành người cứu mạng duy nhất.
  • “Ở đây đợi tôi.” Cố Thanh Bùi vứt câu đó lại xong lập tức chạy sang phía bãi tập.
  • Tống Nam Y cũng nhanh chân đi theo Cố Thanh Bùi.
  • Đụng trúng ánh mắt có chút thắc mắc của anh cô bèn nói: “Em học y, có lẽ sẽ giúp đỡ được phần nào, đừng nghĩ nữa mau qua đó đi.”
  • Ngay bây giờ có một người học y thật sự sẽ giúp được phần nào.
  • Cố Thanh Bùi cũng không kiên quyết thêm, liền tăng tốc độ chạy qua bên kia.
  • Tống Nam Y xua đuổi mọi người tránh ra cho không khí được thông thoáng hơn, sau đó kiểm tra động tĩnh mạnh và tròng mắt tìm nguyên nhân.
  • Tuy rằng kiếp trước cô không được làm nghề bác sĩ, nhưng lúc có thời gian thì vẫn sẽ đi những nơi như cô nhi viện viện dưỡng lão làm công ích, những điều căn bản thì vẫn chưa quên.
  • Thấy toàn thân lão tứ có chút co giật, Tống Nam Y bèn bắt đầu massage.
  • “Đây… đây có phải là bệnh giật kinh phong không?” Lão ngũ ở bên cạnh lo lắng lên tiếng hỏi.
  • Sắp tới phải nhập ngũ đi thực tập rồi nếu như bây giờ kiểm tra phát hiện ra bị bệnh giật kinh phong thì lão tứ sẽ không được đi thực tập, như vậy sự nỗ lực trong bốn năm qua đều trở nên vô nghĩa rồi.
  • “Không được nói bậy.” Cố Thanh Bùi trầm mặt quở trách.
  • Sau đó cúi người ngồi xổm xuống giúp massage phía chân bên kia nhỏ giọng hỏi: “Là thật sao?”
  • Thực ra anh ta cũng đang lo lắng.
  • Tống Nam Y phát hiện ra sự khẩn trương của anh liền ngẩng đầu lên nhẹ giọng cười rồi nói: “Không phải, bệnh giật kinh phong là về dây thần kinh não phát ra xung điện bất thường, thông thường hay đi chung là tứ chi co giật và sùi bọt mép, nhưng anh xem anh ta chỉ là đôi chân co giật thôi, không phải là cơ bắp co cứng mà là co rút cơ bắp.”
  • Nghe xong Cố Thanh Bùi nghiêm túc quan sát hồi lâu.
  • Đúng vậy, quân phục từ phía dưới chân của lão tứ trở xuống da thịt chỉ căng cứng cùng với chân bị chuột rút là giống nhau.
  • “Anh giúp một tay dìu anh ta đi phòng y tế nghỉ ngơi đi.”
  • Lão ngũ ở bên cạnh lập tức cõng lão tứ lên: “Để tôi để tôi.”
  • Nói là cậu ta cõng đi nhưng Cố Thanh Bùi vẫn không yên tâm.
  • Những người đi làm lính như này không ai là nhẹ cân cả, anh lo rằng lão ngũ không cõng nổi, có anh ở đó trên đường đi còn có thể đổi qua lại cho nhau cõng.
  • Tống Nam Y tất nhiên là phải đi theo rồi.
  • Khi tới chỗ phòng y tế bác sĩ cũng kiểm tra thêm lần nữa và kết quả là giống với lời Tống Nam Y đã nói.
  • Đó là những cơn co thắt do thiếu canxi, còn nữa là do luyện tập quá độ mà máu lại không đủ cung cấp cho nên mới ngất đi.
  • Không phải vấn đề gì to tát.
  • Lão ngũ liền thở phào nhẹ nhõm lấy tay đập đập lồng ngực trong lòng vẫn còn cảm giác lo sợ.
  • Lúc đó đang chạy bộ anh ta có đùa giỡn dùng đầu gối đụng một phát vào lồng ngực của lão tứ ai ngờ cậu ấy liền ngã xuống đất.
  • Làm cho anh sợ hết hồn.
  • Bây giờ nước mắt vẫn đang từng giọt lăn xuống: “Nếu lần này lão tứ mà xảy ra chuyện gì thì mẹ cậu ta nhất định sẽ cầm con dao chặt rau đó dí tôi chạy khắp làng mất.”
  • Cậu ta và lão tứ là cùng một làng ra, đều họ Lưu, là người gia giáo đàng hoàng, lúc ở trong làng thì xếp theo tuổi tác lớn nhỏ mà gọi, một hai ba bốn gọi như thế.
  • Đợi ra ngoài làng đi học đại học thì hai người đổi không được nữa.
  • Lâu dần mọi người đều theo như thế mà gọi, gọi cả họ và tên là Lưu lão tứ, Lưu lão ngũ.
  • Một người con trai mặc quân phục đứng vừa khóc vừa lau nước mắt, cảnh tưởng này có chút quái dị.
  • Tống Nam Y không nhịn được cắn môi nhẹ cười ra tiếng.
  • Lão ngũ nghe thấy tiếng cô cười có chút không phải, liền hít hít mũi nói: “Chị dâu à con người em có chút cảm tính, chứ thực ra thì em rất nam tính đấy, chớ cười nhạo em nhá.”
  • “Sẽ không đâu.” Tống Nam Y nghiêm túc lắc đầu.
  • Ngừng một chút mới phản ứng trở lại, lời này có chút không đúng lắm.
  • Cô từ khi nào trở thành chị dâu rồi?
  • Cô và Cố Thanh Bùi bát tự còn chưa coi qua nữa mà!
  • Không khỏi cảm thấy có chút khó xử muốn giải thích thì lại nghe lão ngũ nói tiếp: “Chị dâu, lúc mà chị cấp cứu cho lão tứ quả thật đẹp chết đi được, em thật không thể tin nổi, nếu sau này vợ chồng hợp tác trong doanh trại thì nhất định sẽ làm cho người ta ngưỡng mộ chết mất.”
  • Đi làm quân y sao?
  • Trong lòng Tống Nam Y liền xẹt qua ý định này.
  • Sau khi tái sinh, mấy ngày này cô đều bận đối phó với Tống Thi Dư, toàn không có nghĩ tới việc đi thực tập của mình.
  • Ở kiếp trước cô được giáo sư đề cử đi bệnh viện Nam Thành ở thành phố thực tập, chỉ là cơ hội này sau này bị Tống Thi Dư cướp đi mất.
  • Đi đâu thực tập cũng là thực tập thôi, nếu như có thể gần Cố Thanh Bùi một chút thì tất nhiên là tốt nhất rồi.
  • Trong lòng cô đã quyết định.
  • Đợi lão tứ thức dậy xong thì liền từ biệt Cố Thanh Bùi, chuẩn bị đi tìm giáo sư bàn bạc với giáo sư về ý định của mình.
  • Cố Thanh Bùi đứng lên đi theo, thần sắc không đổi: “Đi đâu, để anh tiễn em.”
  • “Không cần đâu, em chỉ đi phòng làm việc của giáo viên tí, chỉ gần đây thôi.” Tống Nam Y không muốn cản trở việc của anh ấy.
  • Bên cạnh lão ngũ nhướng mắt đưa mày: “Ây da chị dâu à, chị nên cho lão đại của chúng em một cơ hội để biểu hiện chứ, chuyện tiễn bạn gái là chuyện đương nhiên mà!”