Chương 14 Tìm ra hung thủ
- Tống Nam Y và Tiêu Hồng đi tới chỗ phòng làm việc của giáo sư.
- Giáo sư Liễu đang đi lại trong phòng.
- Nhìn thấy Tống Nam Y trên nét mặt bà ấy toàn là sự lo lắng.
- “Nam Y, em qua đây.”
- Không có chút quở trách nào cả.
- Bà ấy đối xử với Tống Nam Y như đối xử với con ruột của mình vậy.
- Bây giờ con của mình gặp chuyện phản ứng đầu tiên đó chính là lo lắng.
- Tống Nam Y từ từ bước qua đó.
- Giáo sư Liễu cầm bài luận văn được nộp lên trước đó đưa qua cho Tống Nam Y xem.
- Quả thật là một đống hỗn độn, nếu thật sự đem bài văn này ra làm tài liệu để tốt nghiệp luận văn thì kết quả chỉ có bị lưu ban mà thôi.
- Giáo sư Liễu ở trường đại học Nam Thành này tiễn đi không biết bao nhiêu khoá học sinh rồi, đương nhiên sẽ biết được rằng lưu ban đối với Tống Nam Y mà nói là hậu quả như thế nào.
- “Nhân lúc còn chưa chính thức bắt đầu thì em đi làm lại bài luận văn đi, có lẽ còn kịp.”
- “Không kịp nữa rồi.” Tống Nam Y lắc đầu.
- Tại sao lại không kịp?
- Luận văn chính thức bắt đầu vào lúc hai giờ trưa, bây giờ là mười giờ sáng hoàn toàn có thể kịp mà.
- “Tiêu Hồng, mày từ đâu mà biết được tin này?” Tống Nam Y đột nhiên đặt câu hỏi.
- Tiêu Hồng suy nghĩ thật kỹ một hồi: “Tao... tao cũng không biết nữa, tao đi ngang qua căn tin của trường sau đó nghe thấy có người nói luận văn của mày toàn là thứ tào lao, còn là chép lại bài của người khác còn nói làm giáo sư Liễu tức muốn chết đi được cho nên tao mới nhanh nhanh đi tìm mày đó.”
- “Cô có bị tức chết khi nào đâu?” Giáo sư Liễu khó hiểu: “Cô chẳng qua là lo lắng quá thôi mà.”
- Nhưng mà cũng rất nhanh phản ứng kịp trở lại: “Chuyện này cô còn chưa nói ra ngoài, cô đang đợi Tống Nam Y vào lớp sao lại truyền ra bên ngoài rồi?”
- Tiêu Hồng cũng hồi tưởng lại: “Người nói chuyện này là hai người tao đều không quen, nhất định là ngoại khoa rồi, đến cả ngoại khoa cũng biết rồi sao?”
- Còn không dễ đoán sao?
- Sớm đã có người biết tin này rồi sau đó đồn ầm ra ngoài.
- Cho dù Tống Nam Y có lấy thêm một luận văn khác ra cũng không rửa sạch được tội danh này.
- Mấy người đó có thể nói rằng Tống Nam Y bị phát hiện ra rồi cho nên lo sợ gấp rút tìm luận văn khác để thay thế.
- Cả ngàn cái miệng có ngàn cách nói khác nhau.
- Đủ để công kích Tống Nam Y rớt xuống vũng lầy.
- Sau lưng giáo sư Liễu toát cả mồ hôi lạnh: “Nam Y, em đã đắc tội với ai vậy?”
- Đây đâu phải là muốn cô lưu ban đâu mà là muốn cô không thể nào tiếp tục ở lại trong trường đại học được nữa!
- Giáo sư Liễu ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc này.
- Quan tâm tắc loạn.
- Trong đầu bà ấy nghĩ ra rất nhiều kế sách nhưng từng cái đều bị phủ nhận hết.
- Sốt ruột không ngưng.
- Nhưng nhìn Tống Nam Y thì điềm đạm, bên khoé miệng thậm chí còn mang một nụ cười nhạt.
- Tiêu Hồng đã chú ý đến điều này.
- Nhớ lại trước lúc đi tới phòng làm việc của giáo sư Tống Nam Y có nói với cô rằng muốn cô mở to mắt ra xem kịch hay.
- Nên cô thăm dò hỏi Tống Nam Y: “Mày có phải có chủ ý gì không?”
- Tống Nam Y gật đầu.
- Cô nhìn giáo sư Liễu xin phép: “Luận văn của em bị tráo đổi rồi, em yêu cầu cần phải lên trên lớp lục soát!”
- Làm sao có thể mà tra ra được?
- Giáo sư Liễu cảm thấy rằng đây là mơ hão.
- Nếu như đối phương có sự chuẩn bị từ trước vậy thì tuyệt đối sẽ không để lại chút dấu vết nào.
- Tống Nam Y vẫn tỏ vẻ đoan chắc, ghé sát vào tai của giáo sư Liễu nói ra kế hoạch của mình.
- “Em chắc chắn chứ?” Giáo sư Liễu vẫn còn lo lắng: “Lỡ như không được thì đừng nói là tốt nghiệp chỉ sợ rằng đến cả lưu ban cũng là một vấn đề đấy.”
- “Giáo sư Liễu yên tâm đi, em không đánh trận không có sự chuẩn bị trước đâu.”
- Thế là giáo sư Liễu liền đồng ý.
- Bà ấy liên lạc với giảng viên trợ giúp trong lớp học nói rõ ý định của mình.
- Sự việc liên quan đến luận văn tốt nghiệp với lại lại là học trò yêu quý của giáo sư Liễu bị hãm hại, giảng viên trợ giúp không nói thêm lời nào liền đồng ý ngay.
- Vừa hay có tiết học Vi Trùng Học, cả lớp đều có mặt đủ.
- Giáo sư Liễu đanh mặt đứng trước mặt mọi người nói: “Bài luận văn tốt nghiệp của bạn Tống Nam Y đã bị tráo đổi, theo căn cứ chúng tôi suy đoán rằng luận văn nhất định vẫn còn ở trên người của các bạn, các bạn hãy để cặp của các bạn xuống đi ra ngoài đứng xếp hàng, chúng tôi lục soát xong sẽ thông báo cho các bạn biết.”
- Thực ra mọi người đều nghe nói qua chuyện này rồi.
- Có điều mọi người nghe được là Tống Nam Y chép bài người khác.
- Không ngờ rằng là bị tráo đổi.
- Nếu đã như vậy thì Tống Nam Y là người bị chịu oan.
- Nếu là người bị hại, mọi người đều rất nhất trí lựa chọn đồng tình và phối hợp.
- Mọi người đều để cặp xuống và đi ra.
- Để giáo sư Liễu ở lại bên trong một mình lục soát.
- Những người còn lại thì ở bên ngoài chờ đợi.
- Tống Nam Y và Tiêu Hồng cũng ở bên ngoài.
- Tống Nam Y khóc sướt mướt làm thế nào cũng không ngưng được tiếng khóc.
- Bộ dạng như lê hoa dính phải mưa đó làm cho mấy bạn học bên cạnh đều đi tới an ủi cô.
- Tống Thi Dư cũng làm bộ làm tịch.
- Cô nắm chặt nắm đấm: “Chị, nếu để em biết được là ai đã tráo đổi bài luận văn đó, em nhất định sẽ không tha cho cô ta, em sẽ làm cho cô ta phải thôi học!”
- “Thật sao?” Tống Nam Y mắt ngấn nước cảm động vô cùng.
- “Thật mà, ở trước mặt toàn thể các bạn học trong lớp em xin thề nếu như tìm ra được em nhất định làm cho cô ta phải thôi học!” Tống Thi Dư nghiêm túc gật đầu: “Tráo đổi bài luận văn tốt nghiệp là muốn chị đi chết mà, những thứ bại hoại như vậy chúng ta có thể để yên được sao?”
- Tống Thi Dư đã thành công làm xáo động cảm xúc của những người khác.
- Đại học chính là phiên bản thu nhỏ của xã hội, nhưng rốt cuộc cũng không phải là xã hội thực sự, giữa bạn học với nhau vẫn còn có sự thân thiện trong sáng.
- Họ đều đồng thanh nói muốn lôi người xấu đó ra trừng phạt.
- Tống Nam Y càng khóc thương tâm hơn.
- Lúc này giáo sư Liễu bèn đi ra, trong tay là một bài luận văn bị nhàu nát, hiển nhiên là không thể dùng được nữa.
- Đúng thật là tìm ra rồi!
- Các bạn học đều phấn khích xông lên phía trước hỏi giáo sư Liễu là từ trong cặp ai lấy ra vậy.
- Giáo sư Liễu sắc mặt như mực, lạnh lùng quét qua mọi người: “Ở trước mặt nhiều người như vậy tôi cũng không muốn làm người đó mất mặt, trưa hôm nay tự đến tìm tôi, tôi còn có thể suy nghĩ khoan hồng mà phạt nhẹ, Nam Y em cầm về đi, sao chép lại mau đi có lẽ vẫn còn kịp cho phần đối đáp luận văn vào buổi trưa.”
- Tống Nam Y khụt khịt mũi nhận lại luận văn, được Tiêu Hồng dìu đi rời khỏi chỗ đó.
- Giáo sư Liễu lần nữa nhắc nhở mọi người: “Buổi trưa hôm nay trước mười hai giờ nếu không tới thì đừng trách tôi không khách sáo.”
- Mọi người ngây người nhìn nhau rồi tự dò hỏi nhau xem ai có khả năng.
- Nhưng nhìn trái rồi nhìn phải cũng không đoán ra được rốt cuộc là ai.
- Tiết học này bởi vì chuyện lục soát mà bị mất nửa tiếng đồng hồ cho nên giáo sư Vi Trùng Học đã cho tan học sớm.
- Mọi người như chim thú chạy loạn.
- Bởi vì không muốn đi vào vết xe đổ của Tống Nam Y, mọi người ai cũng lo sợ bài luận văn của mình sẽ xảy ra vấn đề, lần lượt quay lại kiểm tra.
- Tống Thi Dư lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.
- Cô ta ở phòng học ngồi rất lâu cho đến khi không còn một ai mới hồi hồn lại.
- Đứng lên rồi men theo vườn hoa ở đằng sau trường học mà đi.
- Cô ta muốn đi chứng thực một chuyện.
- Bởi vì gấp gáp, bước chân rảo bước ngày càng nhanh, đến cuối cùng gần như chạy điên cuồng.
- Tim đập nhanh đến độ gần nhưng muốn rớt ra ngoài.
- Tới một góc ở vườn hoa sau trường, cô ta không ngại dơ bẩn mà đưa tay đào bới lên.
- Sau đó tìm thấy rất nhiều mảnh giấy.
- Bốc ra một đống giấy đó ngồi quỳ xuống dưới đất ghép lại, cô ta muốn chứng thực suy nghĩ của mình.
- Nhưng đằng sau lưng lại phát ra giọng đầy thất vọng của giáo sư Liễu: “Tống Thi Dư em bây giờ đang làm gì vậy?”
- Cùng lúc đó cô hoảng loạn mà quay đầu lại thì nhìn thấy giáo sư Liễu và cả đám bạn học cùng lớp.
- Và cũng ở trong đám ấy nhìn thấy nét mặt mang theo nụ cười của Tống Nam Y...