Chương 12 Thuốc đặc hiệu của quân đội
- Đối với Quản Hổ mà nói, anh ta liều mình tin tưởng vì hoảng loạn.
- Nhưng đối với Tống Nam Y mà nói, trong lòng cô có phần chắc chắn.
- Cô có nghe giáo sư Liễu nói qua một vài căn bệnh giống như này và còn thành công mà trị khỏi.
- Chỉ là cách đó là của sư huynh của cô nghiên cứu ra được.
- Lúc đó cô còn chưa bị đuổi học, trong lòng mong đợi rằng nếu như sau này mình có gặp phải những căn bệnh như thế này thì cũng sẽ phải làm giống như giáo sư Liễu và sư huynh của cô trả cho bệnh nhân sự bình phục, khoẻ mạnh.
- Kiếp trước không có cơ hội, không ngờ rằng kiếp này cơ hội này lại đặt ở trước mặt mình.
- Nghe sự mô tả của Quản Hổ xong cô càng cảm thấy rằng bệnh tình đó giống như giáo sư Liễu đã nói không khác tí nào.
- Cho nên cô mới quyết định phải đi xem tận mắt.
- Bệnh nào cũng vậy đều cần phải xem tận mắt mới là trực quan nhất.
- Đi qua mấy con hẻm, bọn họ tới chỗ căn nhà xưởng bị bỏ hoang ở tuốt bên trong.
- Quản Hổ có chút xấu hổ giải thích: ”Chúng tôi vốn dĩ là ở dưới quê, bán nhà cũ và ruộng đất đi lên Nam Thành xem bệnh, bây giờ đâu cũng ở không nổi cho nên chỉ có thể ở đây thôi, không cần tiền.”
- Mọi người đều có hoàn cảnh khó khăn khác nhau.
- Tống Nam Y bày tỏ có thể lý giải.
- Đi lên trên lầu, bọn họ dừng lại ở lầu ba.
- Căn xưởng bị bỏ hoang này đã sớm ngưng đèn ngưng nước rồi, cho nên trước khi rời khỏi Quản Hổ có đốt một ít lửa, kế bên thì có một thùng sắt đựng đầy nước.
- Mẹ của anh ta chỉ quấn quanh người bằng một chiếc chăn bông chỉ còn lại ruột, đang rét run cầm cập bên cạnh đống lửa.
- Xem không ra được run vì rét hay là vì quá đau.
- “Mẹ, con tìm được một người bác sĩ tới xem bệnh cho mẹ rồi này.” Quản Hổ nói.
- Mẹ Quản ho một tiếng sau đó yếu ớt mở đôi mắt lên nhìn sang Tống Nam Y, phát hiện ra là một người con gái còn rất trẻ.
- Người con gái trẻ tuổi như thế này đã là bác sĩ rồi sao?
- Chỉ sợ là mới tham gia công việc thôi nhỉ?
- Nhưng rốt cuộc cũng là tâm ý của con trai, mẹ Quản cũng không từ chối.
- Từ trên sàn gỗ cố gắng gượng dậy thân thể hướng qua phía Tống Nam Y nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cô bác sĩ, không biết nên xưng hô với cô như thế nào nhỉ?”
- “Con họ Tống, bác gọi con là Tiểu Tống là được rồi.”
- Tống Nam Y nói xong bèn ngồi xổm xuống trước mặt mẹ Quản, xin Quản Hổ lấy một chút rượu để rửa tay coi như là khử trùng.
- Sau đó mới bắt đầu gở băng gạc ra xem bệnh tình.
- Quả nhiên, giống với chứng bệnh mà giác sư Liễu đã nói.
- Thế giới lớn như thế này, phát hiện ra những chứng bệnh giống nhau cũng không có gì lạ cả.
- Tống Nam Y kiên nhẫn mà hỏi thêm các vấn đề khác sau đó mới thay băng gạc mới cho mẹ Quản: “Ngày mai con sẽ lại đến nữa, mang thêm thuốc tới trị liệu cho bác được không?”
- “Cảm ơn cô bác sĩ Tống, vậy... chúng tôi cần phải trả bao nhiêu tiền vậy?” Mẹ Quản thăm dò hỏi.
- Tống Nam Y liền cười lên: “Nói thật cho bác biết vậy, thực ra con còn chưa thực sự trở thành bác sĩ, trước mắt là chuẩn bị luận văn tốt nghiệp cho nên cái thuốc mà con lấy đều là ở trên tiết thực hành cả, không cần tiền đâu ạ bác có thể yên tâm.”
- “Vậy mẹ tôi có thật là sẽ được trị khỏi không?” Quản Hổ lo lắng hỏi.
- Dù gì cũng đã khám lâu như vậy rồi cả một chút hiệu quả cũng không có, Tống Nam Y không nói nguyên nhân lý do nào liền trực tiếp bắt đầu trị liệu luôn, anh ta lo lắng cũng là chuyện bình thường thôi, Tống Nam Y có thể lý giải được.
- Sau đó lại nói: “Giữa bác sĩ và bệnh nhân điều quan trọng nhất chính là tin tưởng, tôi có thể nói cho anh biết luôn là tôi nắm chắc chín mươi chín phần trăm vậy anh có đồng ý tin tưởng tôi không?”
- “Nhưng còn một phần trăm chưa chắc chắn mà.” Quản Hổ bèn nói nhỏ, biểu cảm trên mặt do dự không ngưng.
- Mẹ Quản lại nói: “Tôi đồng ý tin tưởng cô, hãy thử đi bác sĩ Tống, tôi tin cô.”
- Nếu như có thể trị khỏi vậy thì tốt nhất rồi, còn nếu như không được thì bà ấy có thể giải thoát được rồi.
- Vì bà ấy mà Quản Hổ phải đánh mất đi quá nhiều thứ rồi.
- Thân làm một người mẹ, bà ấy đương nhiên hy vọng Quản Hổ có thể có được một cuộc sống tốt đẹp hơn.
- Chỉ là những lời này bà ấy không có nói ra mà thôi.
- Bà ấy chỉ nói là tin tưởng Tống Nam Y, đồng ý thử xem sao.
- Chỉ cần như vậy là đủ rồi.
- Hẹn thời gian xong Tống Nam Y liền rời khỏi.
- Quản Hổ tiễn cô ra tới con đường lớn ở bên ngoài.
- “Bác sĩ Tống, bệnh của mẹ tôi có thật là sẽ trị khỏi không?” Quản Hổ không nhịn được hỏi lại lần nữa.
- Dưới ánh đèn đường màu vàng làm cho đôi mắt của Tống Nam Y trông thanh khiết hơn: “Quản Hổ, anh có biết thế nào gọi là sức mạnh của niềm tin không?”
- Chỉ có tin tưởng mới có thể thành công.
- Bất cứ chuyện gì nếu bản thân mình còn không tin rằng nó có thể hoàn thành, vậy thì nó sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất trong cuộc đời chúng ta.
- Quản Hổ nửa hiểu nửa không.
- Nhưng nhìn thấy đôi mắt đầy kiên định của Tống Nam Y cuối cùng cắn răng nói: “Được, tôi tin cô.”
- Lúc giao mẹ cho mấy bác sĩ khác không phải cũng đều như nhau sao?
- Tin rằng sẽ có kỳ tích thì kỳ tích mới thực sự xảy ra.
- Sự tin tưởng ở hai người ngay tại bây giờ được thành lập.
- Tống Nam Y men theo con đường cũ về nhà, đưa tiền và phiếu lương thực trả lại cho Thẩm Yên nói là Cung Tiêu Xã đóng cửa rồi.
- Thẩm Yên không quan tâm lắm, bà ta đem tiền và phiếu lương thực cất đi: “Là do mẹ quên mất Cung Tiêu Xã thường tan ca rất sớm, mấy người đó chảnh dữ lắm, ngày mai cứ để mẹ tan làm đi mua cho.”
- “Dạ vâng.” Tống Nam Y gật đầu.
- Ngày thứ hai đi học cô trực tiếp đi đến chỗ sân tập luyện.
- Lão ngũ là người nhìn thấy cô trước, vẫn như lần trước hô hứng: “Chị dâu chị đến rồi à, tìm lão đại sao? Lão đại đi nộp báo cáo của ngày hôm qua rồi.”
- Tống Nam Y bèn lắc đầu: “Không, tôi tìm lão tứ.”
- “Tìm lão tứ ư?” Cậu ta không hiểu là có chuyện gì.
- Tại sao mới qua một ngày thôi lão tứ và chị dâu quan hệ đã tốt như vậy rồi.
- Lão tứ này cũng quá gian xảo rồi!
- “Chị dâu à, chị tìm lão tứ chi vậy?” Lão ngũ hiếu kì hỏi.
- Tống Nam Y mỉm cười: “Tìm anh ta mượn chút đồ.”
- Hôm qua sau khi ngất đi, lão tứ không có đi tập luyện, thoải mái thong thả nằm trên giường nghỉ ngơi. Khi biết được Tống Nam Y đang tìm mình thì cậu ta bèn nhanh tay nhanh chân từ trên giường bò dậy, giống như đít bị lửa đốt vậy nhanh chân chạy xuống lầu.
- Sau đó Tống Nam Y nói lý do cô đến đây tìm cậu ta.
- Cái đồ mà cô mượn ở trong quân đội rất hay thường dùng.
- Cộng thêm lão tứ bây giờ đang là bệnh nhân đi xin thì càng dễ dàng rồi.
- Sau đó cô lại đi tìm giáo sư Liễu nài nỉ mãi mới lấy được mấy cây ống tiêm dùng một lần rồi bỏ, nói là tự mình về nhà luyện tập tiêm ống tiêm.
- Giáo sư Liễu rất vừa ý cô, cho nên không có chút hoài nghi gì.
- Đợi buổi tối về tới nhà Thẩm Yên lại chỉ định nhiệm vụ cho cô nữa, đi ra chỗ sân vườn cũ lấy tấm vải hoa mà bà dì gửi.
- Như vậy càng tiện cho Tống Nam Y đi ra ngoài.
- Cô vui vẻ chấp nhận, đi lấy tấm vải hoa trước rồi mới đi tới chỗ Quản Hổ.
- Mẹ Quản đang đợi cô.
- Thấy cô bày ra các lọ thuốc liền có chút lo lắng.
- Lần này là làm thật rồi.
- Tống Nam Y bèn kêu bà ấy thả lỏng để tiêm thuốc vào da sau đó cho uống hai viên, còn dư lại nửa lọ chai thuốc liền giao cho Quản Hổ dặn dò một ngày uống ba lần.
- Cô nói với mẹ Quản rằng: “Thuốc là do con xin phép từ trong quân đội mà có là thuốc điều trị tốt nhất, trong quân đội thường hay có người bị đạn hay lựu đạn bắn trúng, vết thương sẽ bị lở loét rất lớn, uống thuốc này bảy ngày là sẽ khỏi ngay nhưng cần bác phải duy trì tâm trạng vui vẻ, nếu như buồn phiền không vui thì trong gan sẽ tiết ra một chất chặn đi tính trị liệu của thuốc này.”
- Thuốc của quân đội không bao giờ có vụ làm giả được.
- Mẹ Quản liền kinh ngạc không ngờ Tống Nam Y có thể mang thuốc của quân đội đến.
- Kích động đến không nói thành lời, liền liên tục hỏi giá cả của thuốc bao nhiêu tiền.
- Tống Nam Y xoè tay ra: “Nói thật con cũng không biết, bác xem tên thuốc trên lọ còn không có thì biết rằng thuốc này không truyền ra ngoài được, nói chung bác đừng lo cứ uống trước đi, một tuần sau có thể thấy kết quả được rồi.”
- Mẹ Quản gật gật đầu: “Phải uống chứ phải uống chứ, bác sẽ khoẻ lại nhanh thôi.”