Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 11 Chứng khó trị

  • Tống Nam Y và giáo sư Liễu nói chuyện rất lâu, sau đó mới rời khỏi phòng làm việc.
  • Còn về chuyện nhỏ đó của Tống Thi Dư thì cô không để tâm lắm.
  • Con cá thì luôn sẽ bị mồi câu dụ, nhưng cũng phải cho người ta cơ hội để thả mồi câu nữa chứ.
  • Cô vẫn như thường, học xong tiết học hôm nay sau đó thì chuẩn bị đi về nhà.
  • Vốn dĩ đã hẹn với Cố Thanh Bùi tối nay đi khu bắn súng nhưng mà xảy ra chuyện lão tứ bị ngất, thân làm đội trưởng như anh phải báo cáo lên cấp trên sẽ rất bận rộn.
  • Tống Nam Y không muốn anh ấy quá vất vả bèn chủ động dời lại cuối tuần.
  • Về đến nhà, Thẩm Yên và Tống Thi Dư đang nói chuyện với nhau, trên khuôn mặt hai người đều cười rất tươi nhưng khi vừa nhìn thấy Tống Nam Y thì lập tức biến mất.
  • Giống như sự xuất hiện của cô làm họ bị đứng hình vì ngắt nguồn điện.
  • Thẩm Yên ý thức được hành động của mình hơi quá khích liền tìm cách chữa ngượng: “Nam Y à, sao bây giờ con mới về vậy? Lúc nãy mẹ còn hỏi em gái con tại sao em con về lâu vậy rồi mà không thấy con đâu.”
  • “Buổi trưa con có tiết tự chọn, không phải sắp tốt nghiệp rồi sao, tuần này các thầy cô giáo đều đang tổng kết lại để tiện cho tuần sau đánh giá thành tích học tập.” Tống Nam Y nói.
  • “Như vậy sao, vậy con vất vả rồi.” Thẩm Yên nói: “Hay là tối nay làm món thịt kho tàu mà con thích ăn nhất đi, cho con tẩm bổ một chút, như thế nào?”
  • “Được ạ.” Tống Nam Y không phản bác chỉ vui vẻ tiếp nhận.
  • Trên mặt là sự ngây thơ không biết gì cả vẫn giống như lúc trước không khác tí nào.
  • Nhưng hai người bọn họ thì lại bắt đầu đề cao cảnh giác rồi.
  • Tống Nam Y của bây giờ không dễ đối phó như lúc trước.
  • Tống Nam Y không thèm để ý đến những biểu hiện trên mặt bọn họ, trực tiếp đi lên lầu nghỉ ngơi.
  • Đến tối khi ăn cơm quả thật trên bàn có món thịt kho tàu mà cô thích ăn.
  • Không những thế còn có những món khác cũng đều là món cô thích ăn.
  • Thẩm Yên cứ gắp thức ăn cho cô suốt làm cho cô ăn có hơi đầy bụng.
  • “Hay là con đi tản bộ đi nếu không thì buổi tối sẽ ngủ không được.” Thẩm Yên đề nghị.
  • Thậm chí còn móc tiền túi ra hai ngàn đồng và một phiếu lương thực ra: “Vừa hay con đi chỗ Cung Tiêu Xã ở Thành Nam mua chút mì về đây, mấy hôm trước ba con còn nhắc muốn ăn mì phá lấu mà trong nhà không còn nữa rồi.”
  • Từ nhà đi đến Thành Nam không dưới ba cây số.
  • Lượt đi lượt về là sáu cây.
  • Lại cộng thêm ôm một thùng mì về nhà không tiêu hóa mới là lạ.
  • Nhưng hiển nhiên biểu hiện của Thẩm Yên là “nói ở đây, chết cây trên rừng”.
  • Tống Nam Y nhẹ cười cũng không nói rõ ra, ngoan ngoãn mà nhận lấy tờ tiền hai ngàn đồng và phiếu lương thực đi ra khỏi cửa.
  • Cô từ trong hẻm đi vòng ra ngoài đang chuẩn bị men theo con đường sáng chút để đi, lúc này liền nghe thấy tiếng vang ra từ trong ngõ cụt.
  • Tiếng khàn khàn có chút run sợ nhưng lại đầy tính uy hiếp của một người con trai: “Cướp cướp đây, mau đưa tiền ra mau!”
  • Tống Nam Y nhìn vô ngõ nhỏ đó thấy có một người con trai mặc bộ quần áo rách rưới bẩn thỉu, đang cầm một con dao chặt dưa hấu ra uy hiếp người già móc túi tiền.
  • “Bạn nhỏ à, kính già yêu trẻ chính là truyền thống tốt đẹp của Trung Hoa đó nha.” Tống Nam Y than một tiếng rồi từ từ bước vô phía trong.
  • Phía đầu ra đã bị Tống Nam Y chặn lại.
  • Người con trai đó càng hồi hộp thêm, nắm thật chặt con dao chặt dưa hấu: “Cô là ai, đừng có mà nhiều chuyện, tôi chỉ cần tiền thôi.”
  • “Cần tiền thì được nhưng cướp thì không được.”
  • Tống Nam Y từ từ bước tới làm một động tác giả rồi sau đó phi thân ra phía trước mặt của người con trai đó, rồi một tay cầm lấy cổ tay đang cầm con dao của anh ta bẻ ngược ra sau nắm chặt một phát, anh ta liền đau đến thả con dao dưa hấu đó ra.
  • Dù gì cô cũng là người học y biết chỗ nào là chỗ yếu nhất của con người.
  • Dăm ba phát liền khống chế được anh ta.
  • Người già bên cạnh đứng nhìn ngơ ngác.
  • Nửa ngày sau mới hồi hồn lại: “Cô gái à, cô thật… là lợi hại.”
  • “Bà à, bà mau về nhà đi, bên ngoài không an toàn đâu, để con đưa thằng ranh này đi sở cảnh sát.” Tống Nam Y cười.
  • Trải qua sự việc lần này, cụ bà trong lòng vẫn còn lo sợ bèn cảm ơn xong lập tức nhanh chân rời khỏi.
  • Nhìn bóng dáng biến mất đi rất nhanh ấy quả thực nhìn không ra là một người lớn tuổi chút nào.
  • Không còn cách nào khác cô chỉ cười rồi thu hồi lại những ý nghĩ đó, còn lại là giải quyết chuyện người con trai trước mắt này.
  • Không đợi cô lên tiếng người con trai ấy bèn cầu xin: “Đừng đưa tôi đi sở cảnh sát xin cô đấy, tôi không muốn vô đó.”
  • Anh ta không muốn đi, cô cũng không muốn đưa anh ta đi nữa cơ.
  • Sở cảnh sát xa như vậy, dắt qua đó còn phải cho khẩu cung nữa thật là lãng phí thời gian.
  • Tống Nam Y thả anh ta ra rồi từ trong túi lấy ra năm ngàn đồng: “Cầm đi! Đi làm cướp mà cũng gà mờ như thế này thì thà đi lượm phế liệu kiếm tiền còn hơn, có thể còn nhanh hơn việc này.”
  • Tuy rằng nghe không hiểu từ gà mờ là ý gì nhưng người con trai đó hiểu rằng Tống Nam Y đang giúp anh ta.
  • Lộp bộp…
  • Anh ta guỳ xuống trước mặt Tống Nam Y.
  • Người con trai cao cao gầy gầy ấy cứ như thế mà quỳ trước mặt Tống Nam Y, khóc tới hai vai không ngừng run rẩy: “Cô gái à cảm ơn cô, tôi không phải cố ý muốn như vậy đâu, chỉ là tôi quả thực hết cách rồi.”
  • “Chuyện gì cũng có cách giải quyết cả, chỉ cần anh đồng ý thay đổi thì nhất định sẽ được.”
  • Ví dụ như cô đây.
  • Sau khi hồi sinh lại không phải cô cũng đã thay đổi rất nhiều chuyện rồi sao!
  • Nhưng khi nghe lời này của cô xong người con trai ấy càng khóc thương tâm hơn: “Không phải đâu, tôi thực sự đã hết cách rồi, mẹ tôi... mẹ tôi bị bệnh rồi.”
  • Sau khi anh ta vừa khóc vừa lắp bắp kể xong thì Tống Nam Y cuối cùng cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì rồi.
  • Người con trai này tên là Quản Hổ, trong nhà còn có một người mẹ bị bệnh nặng, để chữa trị cho mẹ mình anh ta đã tiêu hết của cải của mình. Nhưng vẫn trị không khỏi, bây giờ anh ta muốn đưa mẹ mình đi đến bệnh viện lớn ở Bắc Kinh xem thử, nhưng đến cả lộ phí cũng là một vấn đền, anh ta thật sự đã hết cách mới đi cướp giật.
  • Ngu ngốc.
  • Đến lúc đó lộ phí còn chưa kiếm đủ thì mình đã phải ngồi tù rồi, vậy thì mẹ anh ta mới thật là không còn ai chăm sóc nữa.
  • Tống Nam Y cũng có thể hiểu cho việc anh ta hành động lỗ mãng, bèn hỏi: “Mẹ anh bị bệnh gì vậy?”
  • Quản Hổ lắc đầu đưa mép áo rách rưới của anh lên lau đi nước mắt: “Tôi cũng không rõ nữa.”
  • “Bác sĩ đó cũng không nói là bị bệnh gì sao?”
  • “Mấy người đó cũng không nói được là bệnh gì, mẹ tôi toàn thân lở loét chảy mủ, không thể sinh da non, với lại độ lở loét đó càng ngày càng lớn, bây giờ đã tới mặt rồi, mẹ tôi ngày nào cũng dùng băng gạc quấn quanh lại như vậy để tránh bị nhiễm trùng, nhưng mà thời gian lâu dần thì luôn cả băng gạc và thịt bị dính liền vào nhau, khi thay đổi băng gạc thì đau đến chết đi sống lại...”
  • Tống Nam Y khẽ gật đầu.
  • Suy nghĩ hồi lâu mới hỏi Quản Hổ: “Nhà anh cách đây xa không?”
  • “Không xa lắm, tôi không dám đi quá xa sợ mẹ tôi sẽ xảy ra chuyện gì.” Quản Hổ trả lời.
  • Tống Nam Y bèn nói: “Dắt tôi đi xem thử đi, tôi cũng là bác sĩ nhưng tôi còn chưa đi thực tập cũng không có bằng tốt nghiệp chứng nhận bác sĩ, nếu như anh đồng ý tin tưởng tôi thì tôi sẽ đi xem thử, tôi sẽ cố gắng hết sức xem thế nào.”
  • Quản Hổ không do dự mà nhận lời ngay.
  • Tống Nam Y không nghĩ qua rằng Quản Hổ và mẹ anh ta sẽ nhận một giọt ơn huệ mà báo đáp như suối nguồn.
  • “Tôi… bây giờ tôi đưa cô đi!”
  • Bây giờ coi như là anh ta đã đi đến bước đường cùng rồi, chỉ cần có một tia hy vọng thì anh ta đều đồng ý thử.