Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 10 Phối hợp ăn ý

  • Tống Nam Y liền khựng lại, nhìn sang Cố Thanh Bùi bên cạnh.
  • Sau đó mới đổi cách nói: “Một mình đi qua đó quả thực có chút vô vị.”
  • “Đúng rồi đó cho nên lão đại của chúng em chính là sự lựa chọn tốt nhất.” Lão ngũ không kiêng dè mà đề cử Cố Thanh Bùi hết mực.
  • Đợi sau khi hai người đi ra, lão tứ đang nằm trên giường mới trề môi: “Mày từ khi nào mà biết nịnh bợ ghê vậy.”
  • Lão ngũ đắc ý ngẩng đầu lên: “Mày không hiểu rồi, có đứa con gái quản được lão đại thì lão đại sẽ không quá hung dữ nữa, giống ba của mày với ba của tao chẳng hạn.”
  • Suy nghĩ thật kỹ hồi lâu lão tứ mới cảm thầy rằng đúng là có chút đạo lý.
  • Đúng là phải tìm một đứa con gái quản lý lão đại mới được.
  • Nếu không mỗi ngày đều mang bộ mặt lạnh te đi tập luyện thì ai chịu nổi chứ?
  • Hai người trên đường đi đến phòng làm việc của giáo sư.
  • Từ chỗ phòng y tế đến phòng làm việc của giáo sư chỉ cần đi qua vườn hoa nhỏ của trường là được.
  • Hai người đều không ai nói chuyện cứ thế im lặng mà đi.
  • Cho dù tình cảnh bây giờ chỉ có im lặng thì Tống Nam Y vẫn cảm thấy mọi thứ đều rất tốt đẹp.
  • Khi tới trước cửa phòng làm việc Tống Nam Y định nói lời tạm biệt với anh.
  • Vừa quay lưng lại thì đụng phải Tống Thi Dư từ trong bước ra.
  • Sức va chạm không nhỏ, hai người đều bị đụng lùi ra sau vài bước.
  • Cố Thanh Bùi nhanh tay nhanh mắt lấy tay đỡ lấy vai của cô.
  • Nhưng Tống Thi Dư thì lại không may mắn như thế rồi.
  • Cô ta không bị đụng ngã mà lại bị đụng trúng thùng rác ở phía sau lưng, đau tới nhăn mặt nhe răng.
  • Cũng không biết là ai vô đạo đức như thế này nhổ miếng nước bọt lên trên thùng rác, đúng lúc tay của cô ta đụng phải phát ra từng mùi hôi thối.
  • Quả thật bực quá đi mà!
  • Vừa ngước đầu lên liền muốn cãi nhau với người phía trước thì phát hiện ra là Tống Nam Y, ánh mắt có vài phần né tránh, nhưng trong chớp mắt đã biến mất sau đó liền trở lại như thường.
  • Trên gương mặt xuất hiện nụ cười ngọt ngào quan tâm hỏi Tống Nam Y: “Chị, chị không sao chứ? Lúc nãy em không cẩn thận mới… Chị, anh ta là ai vậy?”
  • Tống Thi Dư đã chú ý thấy cánh tay của Cố Thanh Bùi rồi, cứ thế tự nhiên mà đặt trên vai của Tống Nam Y, có thể thấy rằng quan hệ hai người không bình thường.
  • Chút tâm tư này của cô ta Tống Nam Y đều biết hết, cô cười vui vẻ, trên gương mặt trắng nõn ấy có thêm nét uỷ mị và xấu hổ của thiếu nữ, nghiêng đầu nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực của Cố Thanh Bùi: “Như em đã thấy đấy, chính là anh ta.”
  • Đây được gọi là chuyện gì? Câu trả lời này trả lời như không trả lời vậy, có gì khác nhau!
  • Nhưng mà vừa hay làm cho cô ta nhớ đến một người.
  • Thẩm Tại Tùng nói với cô rằng, lúc Tống Nam Y chia tay với anh ta có kéo một người con trai mặc quân phục lại nói thích anh ta, hình như tên là Cố cái gì…
  • Tóm lại là nghĩ không ra nữa rồi.
  • Hôm nay lại gặp được một người mặc quân phục thì liền liên tưởng, nhớ lại được.
  • Cứ tưởng Tống Nam Y chỉ nói đùa nhưng không ngờ rằng đúng thật là đã câu được một anh quân nhân.
  • Hừ thật vô liêm sỉ!
  • Trong lòng phỉ báng, đồng thời cô cũng thấy không cam tâm.
  • Hai người này cũng đã ở bên nhau rồi nếu cô mà cứ thế im lặng thì mặc định là chúc phúc còn gì.
  • Cho nên Tống Thi Dư bèn thay đổi sắc mặt, lo lắng thấu hiểu đan xen nhau: “Chị à em biết chị vẫn còn đang giận anh Tại Tùng, nhưng anh ấy cũng đang cố gắng níu kéo chị rồi mà chị đừng có manh động nha, như vậy đối với ai cũng không tốt đâu.”
  • Trên mặt nhẹ nhàng khuyên bảo thực ra là đang nhắc nhở Cố Thanh Bùi.
  • Tống Nam Y quen với anh ta là vì đang giận Thẩm Tại Tùng mà thôi chỉ xem anh ta là bia đỡ đạn.
  • Đợi sau khi Thẩm Tại Tùng níu kéo Tống Nam Y thành công thì sẽ không do dự một phát đá anh ta sang một bên.
  • Tống Thi Dư nghĩ, ám chỉ rõ ràng như vậy rồi Cố Thanh Bùi ít ra cũng hiểu chứ nhỉ?
  • Nhưng Cố Thanh Bùi sắc mặt không thay đổi, ngược lại là Tống Nam Y hỏi anh ta: “Anh cảm thấy em có manh động không?”
  • “Ùm đúng là có manh động.” Cố Thanh Bùi nhẹ gật đầu nói.
  • Thế là Tống Thi Dư liền hưng phấn trở lại, cô đã ly gián họ thành công rồi!
  • Nhưng một giây sau câu trả lời của Cố Thanh Bùi làm cho cô ta mở trừng đôi mắt.
  • Cố Thanh Bùi nói: “Hồi đó chọn trúng người như thế làm bạn trai em đúng là không phải manh động vừa đâu.”
  • Chính là ý này sao.
  • Tống Nam Y cười lớn, càng ngày càng thích người con trai trước mắt này rồi.
  • Chỉ còn lại Tống Thi Dư không được vui.
  • Nụ cười trên gương mặt cứng đơ một cách rất không thoải mái.
  • Cô đá không được cục sắt Tống Nam Y, không ngờ người bạn trai mà cô ta tìm cũng là một cục sắt.
  • Mình mà không thêm lửa vào thì làm sao mà đốt rụi được?
  • Nghĩ như thế cô ta cũng không lãng phí thời gian thêm, đỡ phải kiếm chuyện làm lòng thêm bức bối.
  • “Chị, vậy em đi trước đây, hai người cứ từ từ.” Nói xong bèn nhanh chân rời khỏi. Cố Thanh Bùi cũng chuẩn bị rời khỏi.
  • Đưa cô tới phòng làm việc của giáo sư được coi là hoàn thành nhiệm vụ, anh ta định quay về coi lão tứ như thế nào rồi.
  • Tống Nam Y chào tạm biệt anh ta, nhìn bóng dáng anh biến mất sau góc quẹo mới đi vào phòng làm việc.
  • Nhưng mà có một chỗ làm cho cô hiếu kỳ.
  • Tống Thi Dư tại sao lại tới phòng làm việc của giáo sư.
  • Nên biết rằng cô ta đi lên lớp học chỉ là ứng phó cho qua chuyện thôi.
  • Đi vô phòng làm việc cô không hỏi vội mà chỉ nói với giáo sư nghe về suy nghĩ của mình muốn đi bệnh viện quân khu thực tập.
  • Người cô đến hỏi là giáo sư họ Liễu, là một nữ giáo sư đã qua năm mươi tuổi.
  • Kiếp trước sau khi cô bị đuổi học thì chính giáo sư Liễu đã giới thiệu cô đi cô nhi viên và viện dưỡng lão làm công ích xã hội.
  • Bà ấy thường hay nói với Tống Nam Y rằng có làm bác sĩ chính thức hay không không quan trọng, quan trọng là đem tinh hoa của ngành y học có thể tiếp tục truyền đạt xuống đời sau, đem lại sức khỏe và an lạc cho mọi người.
  • Đây mới là chân lý.
  • Cô rất cảm kích giáo sư Liễu, bây giờ cũng vậy, lúc nói chuyện toàn là sự kính trọng.
  • Nghe xong câu hỏi của cô, giáo sư Liễu sờ cằm suy nghĩ rất lâu: “Em cũng biết rằng so với một số bệnh viện mà nói thì bệnh viện quân khu vất vả hơn rất nhiều, quân nhân họ có các tình huống khác nhau, với lại bọn họ sẽ muốn hồi phục một cách gấp rút hơn. Đây chính là lúc cần em phải bỏ ra một trăm trên hai trăm phần trăm sự nhẫn nại và cố gắng.”
  • Nói một cách đơn giản nghĩa là làm quân y rất vất vả.
  • Cho dù bây giờ ở trong thời đại thế giới đang hòa bình nhưng quân nhân bọn họ bị thương cũng là chuyện thường hay xảy ra.
  • Tống Nam Y đã suy nghĩ rất kỹ, có thể cùng Cố Thanh Bùi ở gần thêm nữa thì rất có khả năng ngăn cản biến cố của kiếp trước xảy ra, như vậy thì Cố Thanh Bùi không cần phải hy sinh nữa.
  • “Thưa cô em đã suy nghĩ rất kỹ rồi.” Tống Nam Y nghiêm túc nói.
  • Là do cô tự mình quyết định, giáo sư Liễu cũng không tiếp tục ngăn cản: “Cô sẽ viết thư đề cử cho em, và với thành tích tốt như thế này bị phân qua đó không có vấn đề gì, còn lại chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của bản thân em thôi.”
  • “Vâng, em nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của cô đâu ạ.”
  • Tống Nam Y gật đầu sau đó nói chuyện phiếm hỏi về chuyện của Tống Thi Dư: “Lúc nãy em có thấy em gái của em qua đây, em ấy cũng qua hỏi về vấn đề đơn vị thực tập à?”
  • “Không phải, em ấy tới là đưa tài liệu giảng dạy cho cô, cô lớn tuổi rồi đến cả bỏ quên một cuốn cũng không biết, quan trọng cô vẫn nhớ là mình không có đem vô phòng dạy học, em nói xem có phải cô sắp bị bệnh đãng trí rồi không?”
  • Tống Nam Y bèn cười nhẹ: “Nếu em nhớ không lầm thì giáo sư Liễu năm nay đạt được quán quân của tổ công tác về học thuộc lòng, cô mà nói như vậy thì những giáo sư khác chắc phải khóc đến chết mất.”
  • “Miệng ngọt quá rồi.” Giáo sư Liễu liền cười theo.
  • Không khí hài hoà nhưng tay để ở dưới bàn của Tống Nam Y nắm lại thật chặt.
  • Rất tốt, có người bắt đầu thả lưới rồi.