Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 8 Mẹ vợ thay đổi cách nhìn

  • "Mọi người thấy chưa, còn có người không mang quà đấy?"
  • "Họ thật không hiểu phép tắc, hay là không hề coi chiến thần Côn Luân ra gì?"
  • "Nhìn mấy người này thôi đã thấy bực mình rồi? Người gì vậy? Họ trà trộn vào đây à?"
  • ...
  • Mọi người nhanh chóng chú ý đến mấy người Lý Văn Uyên.
  • Nghe thấy những lời nói đó, Lý Văn Uyên chỉ muốn tìm một cái hố để chui vào.
  • Xấu hổ quá.
  • Việc này khác với việc xấu hổ trước mặt người quen.
  • Nhưng mức độ xấu hổ thì chỉ hơn chứ không kém.
  • Đầu tiên, họ không có chút cảm giác tồn tại nào ở đây cả, hơn nữa những người tham dự đều nhà những nhân vật lớn, họ chỉ là những người nhỏ bé không có tiếng tăm.
  • Đây là cảm giác nhục nhã xấu hổ ở trong lòng.
  • Không lâu sau, hội trường trở nên sôi nổi.
  • Chỉ thấy mấy người mặc quân phục đi tới, mọi người đều nhìn họ.
  • Trên vai người đàn ông dẫn đầu có đính một ngôi sao, là một chiến vương thực thụ.
  • Anh ta đứng ở đó vô cùng khí thế, không ái dám nói chuyện.
  • "Giới thiệu với mọi người, tôi tòng quân ở chiến khu phía Đông, biệt danh Thanh Long. Là người đi theo chiến thần Côn Luân!"
  • Thanh Long bá đạo liếc nhìn xung quanh.
  • Ba người Lý Văn Uyên thấy cảnh này, sợ phát run.
  • "Chiến thần Côn Luân này không phải quá đáng sợ quá rồi à? Tùy tùng thôi mà cũng là chiến vương rồi?"
  • "Đúng đấy, chiến thần Côn Luân là chiến thần năm sao đầu tiên của nước Đại Hạ đấy!"
  • Triệu Nhã Lan lo lắng suýt khóc: "Dù gì thì chúng ta cũng nên mang quà, nếu như anh ta cảm thấy chúng ta không tôn trọng anh ta thì phải làm sao bây giờ?"
  • Lãnh đạo Chu Ngọc Hằng hỏi: "Xin hỏi Chiến vương Thanh Long, khi nào thì chiến thần Côn Luân tới vậy?"
  • Thanh Long cười cười: "Thực ra, chiến thần đã tới rồi, nhưng chiến thần là người khiêm tốn, từ trước tới giờ không tham dự những buổi tiệc như thế này, anh ấy có thể tới, tôi cũng rất bất ngờ rồi."
  • Thanh Long vừa nói xong.
  • Toàn bộ hội trường đều xôn xao.
  • Mọi người đều tìm kiếm xung quanh.
  • Thanh Long nghiêm nghị nói: "Mọi người không cần tìm nữa, nhưng chiến thần đã thấy mỗi cử chỉ lời nói của mọi người rồi. Hôm nay, tôi sẽ ra mặt, mọi người có chuyện gì có thể tìm tôi."
  • Nghe vậy, Lý Văn Uyên lập tức thì thầm: "Đây rõ ràng là ám thị mà?"
  • Những người khác cũng hiểu như vậy.
  • "Thẩm Vạn Sơn ở Giang Bắc tặng chiến thần Côn Luân một đôi dạ minh châu!"
  • "Thương hội Thường Thanh ở Giang Bắc tặng chiến thần Côn Luân hai củ nhân sâm tự nhiên một trăm năm tuổi!"
  • "Câu lạc bộ Thiên Khởi ở Giang Bắc tặng chiến thần Côn Luân một chiếc McLaren p1!"
  • ...
  • Những người có mặt ở hội trường tranh nhau lao lên phía trước để tặng quà.
  • Những món quà này rất đáng sợ.
  • Thậm chí còn tặng cả biệt thự.
  • Thấy người khác tặng quà này quà nọ, vợ chồng Lý Văn Uyên cúi đầu.
  • Ngay cả Lý Tử Nhiễm cũng muốn rời đi.
  • Trên sân khấu, Thanh Long nhìn những món quà chất thành núi, sắc mặt thay đổi, vô cùng lạnh lùng.
  • "Các người có ý gì?"
  • Giọng nói của Thanh Long khiến cả hội trường kinh hãi.
  • Cho dù là người làm đến chức chỉ huy như Chu Ngọc Hằng cũng im bặt.
  • Mọi người đồng loạt nhìn Thanh Long, không hiểu anh ta có ý gì.
  • "Các người đang sỉ nhục chiến thần đấy à?"
  • "Không, không, tuyệt đối không có chuyện đó."
  • Mọi người đều sợ hãi.
  • "Tôi cảnh cáo các người! Chiến thần ghét nhất là mấy chuyện này! Đừng có mà dùng mấy chiêu trò này để đối phó với chiến thần! Các người làm như vậy là đang coi thường chiến thần!"
  • Thanh Long nói xong, mọi người đều hiểu ra.
  • Hơn nữa, chiến thần Côn Luân sẽ thiếu mấy thứ vật chất này à?
  • Hoàn toàn không thiếu!
  • Chiến thần Côn Luân có cả quyền lẫn tài!
  • "Mong chiến vương Thanh Long nguôi giận! Chúng tôi biết lỗi rồi!"
  • Thanh Long nhìn những người đang ở hội trường, nói: "Lúc nãy, có ai không tặng quà không?"
  • Mọi người đều nhìn nhau, phát hiện không ai không tặng quà.
  • "Ba, ba giơ tay lên! Chuyện tốt đến rồi!"
  • Diệp Quân Lâm nhắc nhở.
  • Vừa rồi, ba người nhà Lý Văn Uyên vẫn luôn lắng nghe, nghe đến đoạn không thích tặng quà thì trong lòng họ được an ủi rất nhiều.
  • Muốn giơ tay nhưng lại không dám ấy.
  • "Tử Nhiễm, em tin anh giơ tay đi, chắc chắn là chuyện tốt!"
  • Lý Tử Nhiễm giơ tay lên, mọi người đều nhìn cô.
  • Thanh Long nhìn Lý Tử Nhiễm: "Tốt, rất tốt! Không mang quà gì cho thấy thái độ của mấy người rất đúng đắn! Mấy người tôn trọng chiến thần! Rất tốt!"
  • Ba người nhà Lý Tử Nhiễm nghe thấy chiến vương khen mình liền sợ hãi, vô thức đứng dậy.
  • "Mấy người tên là gì?"
  • Thanh Long hỏi.
  • "Chào chiến vương Thanh Long, tôi là Lý Tử Nhiễm, đây là ba tôi Lý Văn Uyên..."
  • Lý Tử Nhiễm lễ phép giới thiệu mấy người họ.
  • "Rất tốt, tôi nhớ kỹ hai người rồi, sau này, nếu có chuyện gì tốt tôi sẽ ưu tiên mấy người!"
  • Thanh Long đảm bảo.
  • Lúc này, những người ở hội trường đều ngưỡng mộ nhìn họ, bao gồm cả Chu Ngọc Hằng.
  • Lý Tử Nhiễm, Lý Văn Uyên liên tục cảm ơn.
  • Có nằm mơ họ cũng không nghĩ rằng sẽ gặp được chuyện tốt như vậy.
  • Cho đến khi buổi tiệc kết thúc, họ luôn có cảm giác như đang nằm mơ vậy.
  • "Trời ạ, tất cả những chuyện này đều là sự thật."
  • Lý Văn Uyên đút danh thiếp của mấy ông lớn vào túi.
  • Lúc nãy, có bao nhiêu người làm thân với ông chứ?
  • "Con gái à, con thật may mắn!"
  • Triệu Nhã Lan cười nói.
  • Lý Tử Nhiễm nhìn Diệp Quân Lâm: "Mẹ, chuyện này phải cảm ơn Quân Lâm! Là anh ấy đoán đúng việc chiến thần Côn Luân không thích tặng quà, cũng là anh ấy bảo con giơ tay đấy, không thì con cũng không dám giơ!"
  • "Tối nay, Quân Lâm làm chúng ta nhìn bằng con mắt khác! Giải quyết được mấy chuyện liền đấy!"
  • "Đúng thế, nếu không có anh ấy thì chúng ta có thể tham dự buổi tiệc tối này à?"
  • Ba mẹ vợ đã thay đổi cách nhìn về Diệp Quân Lâm rất nhiều.
  • Diệp Quân Lâm cười cười: "Đấy là vì mọi người may mắn, anh chỉ nhờ bạn lấy giúp mấy tấm thiệp mời mà thôi."
  • Lý Tử Nhiễm nhìn Diệp Quân Lâm đầy nghi hoặc.
  • Hình như tất cả những chuyện xảy ra tối nay đều nằm trong lòng bàn tay anh vậy, chỉ cần anh mở lời thì mọi chuyện đều có thể được giải quyết.
  • Trừ khi, anh có lai lịch không đơn giản?
  • Tất cả đã được anh sắp xếp?
  • Nhưng nghĩ lại thì anh là người đã từng ngồi tù đấy.
  • Sao có thể như thế được?
  • Cô nhanh chóng đập tan suy nghĩ này.
  • Tối nay thật khiến người ta kinh hãi.
  • May mà kết thúc viên mãn.
  • Vợ chồng Lý Văn Uyên rất vui mừng, hả hê.
  • Nhất là nở mày nở mặt ở trước mặt ba ông.
  • Nhưng lúc này, Lý Thiên Hạo gọi điện tới, Lý Văn Uyên nghe máy.
  • "Kể từ ngày mai, mày và Tử Nhiễm không cần đi làm nữa!"
  • "Sao cơ?"
  • Điện thoại vang lên giọng nói lạnh lùng vô tình của Lý Thiên Hạo: "Chúng mày làm tao quá thất vọng, bao giờ sẽ trả tao khoản tiền hai triệu tám trăm nghìn?"
  • "Ba, con..."
  • "Nếu như không trả được thì tao sẽ thu hồi lại công ty, các người kém cỏi thì nên giao cho người có năng lực, tao bảo Trương Tùng và Mộng Nguyệt tiếp quản. Các người tự lo cho mình đi! Tút tút tút..."
  • "Cạch!"
  • Điện thoại của Lý Văn Uyên rơi xuống đất.
  • Sau khi biết chuyện, Lý Tử Nhiễm và Triệu Nhã Lan ôm nhau khóc thút thít.
  • "Sao thế?"
  • Diệp Quân Lâm hỏi.
  • Lý Tử Nhiễm khóc lóc: "Ông nội lấy lại công ty rồi, chúng ta thất nghiệp rồi."
  • "Hừ, bọn họ sẽ phải hối hận!"
  • Ở một nơi khác.
  • Trong nhà thờ họ của nhà họ Lý
  • Lý Thiên Hạo vừa tắt máy xong.
  • Lý Văn Phi cẩn thẩn hỏi: "Chúng ta chèn ép nhà chú ba như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, chắc Diệp Quân Lâm không phải là người có căn cơ đâu nhỉ?"
  • Lý Văn Hải nói: "Ba, anh cả, em đã dò hỏi kỹ càng rồi. Bạn học của bạn em làm việc ở chi cục Thủy Lợi thành phố, ông ta cũng tham dự buổi tiệc. Ông ta nói Diệp Quân Lâm không có căn cơ gì, vào được là nhờ một người bạn, buồn cười hơn là chỉ có nhà họ không mang quà theo, không nói cũng biết xấu hổ đến mức nào. Người ta nói là thích người không tặng quà, cả nhà Lý Văn Uyên còn tưởng thật."
  • "Ha ha ha..."
  • Mọi người cười ầm lên.
  • Lý Thiên Hạo cười lạnh nói: "Cả nhà Lý Văn Uyên dám làm ba mất mặt ở sơn trang Bạch Vân, ba phải lấy lại công ty, khiến họ thất nghiệp!"
  • Lý Thiên Hạo rất tức giận về chuyện tối nay.
  • Lý Văn Hải kiến nghị Lý Thiên Hạo thu hồi lại công ty.
  • Trương Tùng cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, cả nhà này đều là kẻ vô ơn! Ngay cả ông nội cũng không coi ra gì, cháu đảm bảo sẽ khiến họ không còn chỗ dung thân!"
  • Lý Thiên Hạo nhìn Trương Tùng, mong chờ nói: "Tùng, sau này nhà họ Lý phải dựa vào cháu rồi. Ngày mai, ở phía Tây thành phố có một hạng mục xây dựng công viên sinh thái, chúng ta không thể theo kịp rồi. Nhưng không sao, Tùng, cháu phải cố gắng lên, dùng mối quan hệ của cháu để nhận được mấy hạng mục."
  • Trương Tùng cười cười: "Ông nội cứ yên tâm ạ."