Chương 6 Vị khách tôn quý nhất
- "Ôi, các người thật sự dám đến à?"
- Cùng với tiếng trào phúng, mấy người Lý Thiên Hạo đã đến nơi.
- Bọn họ mang theo rất nhiều quà, các loại rượu và trà nổi tiếng, cả nhân sâm mọc tự nhiên nữa.
- Kế hoạch của nhà họ Lý rất đơn giản - không chỉ muốn tham dự buổi tiệc, mà còn phải nịnh bợ vị chiến thần này.
- Lý Mộng Nguyệt đi đến trước mặt Lý Tử Nhiễm, mỉm cười hỏi: "Em gái à, thật không ngờ mấy người cũng có thể tới đây, cho chị xem thiệp mời của mọi người đi. Thời buổi bây giờ mua hàng giả rất đơn giản!"
- Lý Mộng Nguyệt, Trương Tùng không hề tin Diệp Quân Lâm có thể có được thiệp mời.
- Họ có thân phận gì chứ?
- Muốn có được thiệp mời dự tiệc á?
- Không thể nào!
- "Em..."
- Lý Tử Nhiễm do dự.
- Bởi vì không hề được mời.
- Lý Mộng Nguyệt cười cười: "Giấu giấu giếm giếm làm gì nữa, chẳng lẽ thiệp mời của mấy người làm bằng vàng à? Xem một tý cũng không được?"
- Lý Tử Nhiễm cúi đầu không nói gì.
- Vợ chồng Lý Văn Uyên cũng giấu giấu giếm giếm.
- Giọng nói của Lý Thiên Hạo vang lên: "Văn Uyên, đưa thiệp mời của chúng mày ra đây!"
- "Ba, con..."
- Lý Văn Uyên hoảng hốt.
- "Sao? Ngay cả tôi cũng không nhận à? Mau đưa thiệp mời ra đây!"
- Lý Thiên Hạo tức giận nói.
- Lý Văn Uyên thở phì phò, đành phải nói thật: "Ba, bọn con không có thiệp mời... là Diệp Quân Lâm đưa bọn con tới đây..."
- "Ha ha ha..."
- Mấy người Trương Tùng, Lý Mộng Nguyệt buồn cười chết mất.
- Lý Thiên Hạo lườm Lý Văn Uyên: "Mày thật ngu ngốc! Tao thật xấu hổ vì có đứa con trai như mày!"
- Cảm nhận được ánh mắt chế giễu cùng tiếng cười vô tình, Lý Văn Uyên hận Diệp Quân Lâm chết đi được.
- Lần này, chút tôn nghiêm cuối cùng cũng đã mất hết trước mặt tất cả người nhà họ Lý.
- Lý Tử Nhiễm cũng hận Diệp Quân Lâm chết đi được.
- Sau này bọn họ sẽ không còn chút tôn nghiêm nào trong nhà họ Lý nữa.
- "Không có thiệp mời mà cũng muốn đi dự tiệc!"
- "Tôi nói cho mấy người biết một sự thật nhé, cả đời này, mấy người cũng không thể bước vào cánh cổng kia được!"
- Trương Tùng cười lạnh nói.
- Lý Mộng Nguyệt đỡ lấy tay Lý Thiên Hạo nói: "Ông ơi, chúng ta mau vào trong đi, đừng để nhà họ ảnh hưởng đến chúng ta."
- "Đúng, quen họ thật mất mặt."
- Đám người nhà họ Lý chán ghét liếc nhìn mấy người Diệp Quân Lâm, sau đó nhanh chóng đi về phía cổng vào.
- Lý Văn Uyên đang định nói gì đó, nhưng Diệp Quân Lâm cười nói: "Ba hãy chờ xem, bọn họ không vào được đâu."
- Cổng sơn trang Bạch Vân có khoảng hơn mười người canh giữ.
- Họ là thành viên của đội bảo vệ duy trì an ninh trật tự của buổi tiệc.
- Trương Tùng lấy ra mười hai tấm thiệp mời: "Làm phiền anh."
- Trương Tùng đứng thẳng lưng, biểu cảm vô cùng tự hào.
- Suy cho cùng, có mấy ai có thể lấy ra mười hai tấm thiệp mời một lúc chứ?
- Nhưng một giây sau, bảo vệ lạnh lùng nói: "Các người bị cấm vào, bị hủy tư cách dự tiệc!
- "Cái gì?"
- Mấy người Trương Tùng cho rằng mình nghe nhầm rồi.
- Lý Thiên Hạo tranh luận nói: "Không thể nào! Thiệp này được thư ký Tiểu Ngô ở tòa nhà văn phòng đích thân gửi tới mà!"
- Trương Tùng cao ngạo: "Đây là thiệp mời của tôi, mau cho tôi vào! Các anh không chọc vào tôi được đâu!"
- "Cạch!"
- Đột nhiên, một chiếc dùi cui dí vào đầu Trương Tùng.
- "Không hiểu tiếng người à? Các người bị cấm vào rồi! Nhất định phải để tôi ra tay à?"
- Chiếc dùi cui lạnh lẽo chỉ vào đầu khiến Trương Tùng sợ đến mức suýt tè ra quần.
- Nhưng người nhà họ Lý vẫn đang nhìn, Trương Tùng lấy hết dũng khí ra: "Anh thử động vào tôi xem! Anh biết tôi là ai không? Một lên lính quèn như anh mà dám động vào tôi à? Tôi quen cấp trên của anh đấy!"
- "Bịch!"
- Ngay sau đó, bảo vệ dùng dùi cui đánh Trương Tùng ngã lăn ra đất.
- Sợ tè ra quần rồi!
- Trương Tùng thực sự sợ tè ra quần rồi.
- Chất lỏng màu vàng đục chảy ra từ đũm quần...
- Người nhà họ Lý sợ ngây người.
- "Còn không mau cút đi!"
- Bảo vệ lạnh lùng nói.
- Người nhà họ Lý kéo Trương Tùng lên chạy.
- "Anh nói đúng rồi, bọn họ không vào được."
- Lý Văn Uyên bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
- Diệp Quân Lâm cười cười, cầm tay Lý Tử Nhiễm: "Đến lượt chúng ta vào rồi!"
- "Thôi! Anh không sợ chết à, ngay cả Trương Tùng cũng không vào được, sao chúng ta vào được chứ?"
- Vợ chồng Lý Văn Uyên sợ hãi, liên tục lùi lại.
- Lý Tử Nhiễm run run: "Đúng đấy, chúng ta có thể vào được à? Ngay cả thiệp mời cũng không có!"
- "Chẳng phải em bảo là cho anh một cơ hội cuối cùng à? Không thử thì làm sao biết được chứ?"
- Diệp Quân Lâm cười cười.
- "Được, tôi tin anh!"
- Lý Tử Nhiễm nắm chặt tay Diệp Quân Lâm.
- Khi bốn người đi đến chỗ kiểm tra an ninh ở cổng vào, Lý Mộng Nguyệt nói: "Các chú bảo vệ, tuy họ cũng là người nhà họ Lý! Nhưng đã bị ông nội tôi đuổi khỏi nhà họ Lý từ lâu rồi, không có quan hệ gì với chúng tôi cả!"
- Lý Thiên Hạo cũng vội vàng nói: "Đúng vậy, các chú bảo vệ, họ không có quan hệ gì với nhà họ Lý chúng tôi cả. Tuyệt đối đừng giận lây sang nhà họ Lý chúng tôi đấy!"
- Diệp Quân Lâm quay đầu nhìn.
- Thất vọng!
- Khi đến cửa kiểm tra an ninh, thậm chí Lý Tử Nhiễm còn nhắm tịt mắt.
- Hôm nay, chết thì chết vậy.
- Còn hơn mất mặt!
- Vợ chồng Lý Tử Uyên cũng có suy nghĩ như vậy.
- Đám người Lý Thiên Hạo không hề rời đi, trốn ở một chỗ để xem bốn người Diệp Quân Lâm bị mất mặt.
- "Anh Diệp, cô Lý, mời bốn vị vào! Các vị là những vị khách tôn quý nhất, không cần thiệp mời!"
- Một giây sau, một giọng nói truyền vào tai họ.
- Lý Tử Nhiễm mở mắt phát hiện, mười mấy bảo vệ đứng thành hai hàng chào họ.
- Ba người nhà Lý Tử Nhiễm mơ màng đi vào trong sơn trang Bạch Vân.
- Đám người Lý Thiên Hạo đang xem trò cười bên ngoài đều sững sờ, mặt cứng đờ.
- "Họ... họ vào trong rồi? Sao có thể như thế được?"
- Nói thật, Lý Tiểu Nhiễm và ba mẹ cô cảm thấy rất sảng khoái khi nhìn thấy biểu cảm không thể tin nổi của mấy người nhà họ Lý.
- Lý Tử Uyên nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể tin được: "Cứ thế vào à? Quân Lâm, sao cậu làm được vậy?"
- Lúc này, họ cảm thấy con rể cũng có chút tác dụng đấy chứ.
- Ít nhất cũng có thể lấy lại chút thể diện.
- Triệu Nhã Lan cười nói: "Trước đây, Quân Lâm cũng có người quen ở Giang Bắc mà."
- Diệp Quân Lâm cười cười: "Mẹ nói đúng đấy ạ, con có bạn."
- Lý Tử Nhiễm nghi hoặc nhìn Diệp Quân Lâm, cô cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
- Cô nhớ rất rõ, lúc trước, sau khi khi Diệp Quân Lâm gặp nạn, hầu như không có một người bạn học hay bạn bè nào đứng ra cả.
- Những kẻ giậu đổ bìm leo thì có cả đống...
- Sẽ có người giúp anh sao?
- Trong sơn trang, ba người nhà Lý Văn Uyên vô cùng cẩn thận, chỉ sợ giẫm phải cây cối ở đây.
- Dẫu sao họ cũng không thể đắc tội với bất kỳ ai trong tình cảnh này.
- "Lý Tử Nhiễm, cô cũng có thể tham dự buổi tiệc này á? Tôi không nhìn lầm đấy chứ."
- Đột nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói đầy kinh ngạc.
- Lý Tử Nhiễm chán ghét nhìn người đang bước tới.
- Ba bốn người này mặc vest, đi giày da, phong thái nổi bật.
- Người đàn ông dẫn đầu là Lục Xương Nguyên, con trai của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Thiên Phương.
- Hắn ta thèm muốn có được Lý Tử Nhiễm từ rất lâu rồi.
- Từng muốn bỏ tiền để ngủ với Lý Tử Nhiễm.
- Vứt ra mấy triệu, nhưng Lý Tử Nhiễm không thèm để ý.
- Vì để trả thù cô, Lục Xương Nguyên đã giở trò khiến cho công ty của Lý Tử Nhiễm phá sản.
- Công ty của Lý Tử Nhiễm vốn dĩ phát triển rất tốt.
- "Sao tôi lại không thể đến?"
- Lý Tử Nhiễm lạnh lùng nói.
- Lục Xương Nguyên đánh giá Diệp Quân Lâm: "Đây là người chồng tù tội của cô à? Chẳng lẽ anh ta đưa cô vào à?"
- Lục Xương Nguyên sát lại gần Lý Tử Nhiễm, cười dâm đãng: "Tôi không cần biết các người vào như thế nào, nhưng dựa vào thực lực của tôi, có thể khiến cho chồng cô vào tù một lần nữa! Không chừng còn giam anh ta mười hai mươi năm!"
- Lý Tử Nhiễm tin Lục Xương Nguyên có thể làm được.
- Hắn ta có thủ đoạn và thực lực.
- Lý Tử Nhiễm cảnh giác nhìn hắn: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
- Lục Xương Nguyên tiếp tục nói: "Chỉ cần cô đồng ý ở cùng tôi, tôi đảm bảo sẽ không làm khó anh ta! Nếu không, tôi chắc chắn sẽ đưa anh ta vào tù!"