Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 4 Tôi chính là chiến thần Côn Luân

  • “Hửm?”
  • Trương Tùng sững sờ.
  • Những người khác cũng ngẩn ra.
  • Anh ta nói thế là có ý gì?
  • Trương Tùng cau mày: “Ý của anh là chiến thần Côn Luân chính là anh sao?”
  • Diệp Quân Lâm cười: “Đúng, tôi chính là chiến thần Côn Luân, nhưng tôi chưa từng quen biết anh.”
  • “Ha ha ha…”
  • Một giây sau, mọi người đều phá lên cười.
  • Đặc biệt là Trương Tùng, cười đến ngặt nghẽo.
  • Thậm chí ông cụ Lý Thiên Hạo cũng cười ha hả.
  • Từng thấy người muốn thu hút sự chú ý rồi, nhưng chưa thấy ai lòe thiên hạ đến thế này.
  • Thằng hề!
  • Diệp Quân Lâm không khác gì một thằng hề.
  • Lý Mộng Nguyệt – vợ Trương Tùng mỉa mai nói: “Tử Nhiễm à, chồng em đúng là buồn cười! Vì sĩ diện, chứng tỏ bản thân mà nói mình là chiến thần Côn Luân!
  • Chiến thần Côn Luân là ai em có biết không? Là chỉ huy tổng chiến khu Cửu Đại, chỉ cần một câu là diệt được cả một gia tộc.
  • Sao? Hóa ra nhà tù mà anh ngồi là chiến khu à? Tử Nhiễm à, sao lại gặp phải một người chồng thế này, chị buồn thay em đấy!”
  • Những người khác cũng mồm năm miệng mười: “Chị Tử Nhiễm à, sau này đừng dẫn anh ta ra ngoài nữa nhé, chị không sợ xấu hổ chứ mọi người sợ lắm đấy!”
  • “Đúng, sau này những bữa tiệc gia đình đừng để anh ta tham gia nữa! Nhà họ Lý chúng ta cần thể diện mà!”
  • “Cả nhà Lý Văn Uyên đúng là không khá lên được mà, quả thực là tôi vô cùng thất vọng về các người.”
  • Lý Thiên Hạo chán ghét trừng mắt nhìn Lý Văn Uyên.
  • “Ôi! Kiếp trước Lý Văn Uyên tôi đã tạo nghiệp gì thế này?”
  • Vợ chồng Lý Văn Uyên cúi đầu, sắc mặt vô cùng khó coi.
  • Đây là ngày họ mất mặt nhất, ô nhục nhất!
  • Lý Tử Nhiễm ngồi trong góc, đối mặt với đủ lời chế nhạo, cô không nói lời nào, chỉ có hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi.
  • Hóa ra vẫn có khoảnh khắc xấu hổ hơn!
  • Cô nhìn Diệp Quân Lâm, thậm chí có hơi chán ghét.
  • Cô không quan tâm Diệp Quân Lâm ngồi tù, cũng chẳng để ý đến tai tiếng của anh.
  • Cái cô quan tâm là thái độ của Diệp Quân Lâm.
  • Vốn tưởng Diệp Quân Lâm ra tù rồi sẽ thực tế mà làm lại từ đầu.
  • Nhưng bây giờ Diệp Quân Lâm khiến cô thất vọng rồi!
  • Không thực tế!
  • Khoác lác lòe thiên hạ!
  • Sĩ diện!
  • Y hệt một thằng hề.
  • Lý Tử Nhiễm không muốn thừa nhận đây là chồng cô nữa rồi.
  • Trương Tùng thì không muốn bỏ qua cho Diệp Quân Lâm, anh ta cười khẩy nói: “Được, chẳng phải anh là chiến thần Côn Luân sao? Tối mai Giang Bắc có tổ chức bữa tiệc chào đón nhân vật này! Tôi hi vọng có thể nhìn thấy anh!”
  • Tên Trương Tùng này thật sự biết nhiều đấy.
  • Quả thực là có một buổi tiệc như vậy.
  • Diệp Quân Lâm muốn sống ở Giang Bắc lâu dài nên bên trên đã phân cho anh một chức vụ cấp phó của Giang Bắc.
  • Như vậy sẽ hợp lý hơn.
  • Dù sao thì một nhân vật có địa vị cao như vậy đến đây, chưa biết có mục đích gì thì ai mà không sợ chứ!
  • Dễ gây ra hoảng loạn.
  • Vì vậy, Giang Bắc muốn tổ chức một bữa tiệc tối để chào đón.
  • Lý Thiên Hạo nghe thế thì hỏi: “Hả? Tùng à, cháu có thể tham gia vào bữa tiệc chào đón này à?”
  • Vừa nghe thấy thế, Trương Tùng đứng thẳng người, cười đáp: “Vừa mới nhận được hai tấm thiệp mời!”
  • Thực ra, để chơi trội trong bữa tiệc gia đình nên Trương Tùng đã bỏ ra hai triệu để mua hai tấm thiệp mời của bữa tiệc tối.
  • Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn Trương Tùng với ánh mắt ngưỡng mộ và sùng bái.
  • Bỏ ra hai triệu rất đáng mà!
  • Lý Thiên Hạo cẩn thận dè dặt hỏi: “Tùng à, thiệp mời này có thể kiếm được không? Nếu có thì ông với ba cháu cũng muốn đi gặp mặt!”
  • Lý Văn Phi cũng nhìn Trương Tùng với ánh mắt mong đợi.
  • “Hẳn là có thể!”
  • Trương Tùng đồng ý ngay.
  • Nhưng có hơi đau ví.
  • Lại thêm hai triệu nữa!
  • “Cháu gọi một cuộc điện thoại!”
  • Trương Tùng gọi điện thoại, mua thêm hai tấm thiệp mời.
  • Lý Mộng Nguyệt đến bên cạnh Lý Tử Nhiễm: “Tử Nhiễm à, em nói xem bữa tiệc tối ngày mai chị có thể thấy em không? Ha ha ha…”
  • Mặt Lý Tử Nhiễm sầm xuống.
  • Lý Mộng Nguyệt cố ý khiến cô xấu hổ.
  • Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe màu đen dừng trước cổng khách sạn Kim Cảng.
  • Sau đó, một người đàn ông mặc vest mang giày da đi vào.
  • “Đây chẳng phải là thư ký Tiểu Ngô sao?”
  • Thấy người đàn ông, Lý Thiên Hạo lập tức ra tiếp đón.
  • Tiểu Ngô là thư ký tòa nhà văn phòng Giang Bắc, mỗi ngày đều tiếp xúc với các lãnh đạo cấp cao của Giang Bắc.
  • Ai gặp cũng phải nể mặt!
  • “Chào ông Lý, mục đích tôi đến đây rất đơn giản – gửi mười tấm thiệp mời bữa tiệc tối mai cho nhà họ Lý!”
  • Sau khi để lại mười tấm thiệp mời, thư ký Ngô nhanh chóng rời đi.
  • Đây là nhiệm vụ thư ký số một của Giang Bắc giao cho anh ta.
  • Lúc này, thư ký số một của Giang Bắc đang ở trong xe đậu bên ngoài.
  • Ông ta sợ sẽ gặp phải chiến thần Côn Luân trong truyền thuyết…
  • Ông ta nhớ rõ ông lớn kia đã nói với ông ta, những thành viên quan trọng trong gia đình ba vợ của chiến thần Côn Luân phải tham gia tiệc tối ngày mai. Vì vậy phải gửi thiệp mời, nhưng đừng nói rõ ràng quá, cũng đừng đề cập đến thân phận của ai.
  • Cho nên ông ta mới bảo thư ký Tiểu Ngô đi.
  • Thấy cảnh này, Diệp Quân Lâm không nói gì.
  • Nhưng Trương Tùng thì sững sờ.
  • Đây là chuyện gì thế?
  • Chẳng phải vừa rồi mình mua hai tấm thiệp mời thôi sao?
  • Sao lại mang đến cả mười tấm thế? Còn là thư ký gửi nữa?
  • Một giây sau, Lý Thiên Hạo cười lớn: “Đùng là cháu rể tốt của ông mà! Một câu thôi đã khiến thư ký của tòa nhà văn phòng lập tức đem mười tấm thiệp mời đến! Tùng à, nhà họ Lý rất tự hào về cháu! Đúng là làm mọi người nở mày nở mặt mà!”
  • Lý Văn Phi cười tươi như hoa.
  • “Vãi, anh rể đỉnh quá đi mất. Tôi ngưỡng mộ quá!”
  • Lý Tùng Khuê nhìn Trương Tùng với ánh mắt sùng bái.
  • “Chị Mộng Nguyệt kết hôn với một người đàn ông giỏi giang! Chị là người phụ nữ hạnh phúc nhất rồi! Đâu có như chị Tử Nhiễm, lấy phải một tên tội phạm!”
  • Lý Mộng Nguyệt nói với Lý Tử Nhiễm: “Tử Nhiễm à, ngại quá, chồng chị hơi giỏi chút! Sau này cần bọn chị giúp thì cứ nói nhé. Nhưng chị không dám đến gần bọn em quá, có ý đồ với chị dâu thì cũng khó tránh khỏi có ý đồ với chị…”
  • Quả thực Lý Tử Nhiễm muốn tức điên lên.
  • Thế này chẳng phải xúc phạm cô một cách lộ liễu sao?
  • Nhưng cô cũng chỉ bất lực!
  • Quả thực Trương Tùng giỏi giang quá.
  • Một cuộc điện thoại thôi là thư ký tòa nhà văn phòng đã đích thân đem thiệp mời đến, mạng lưới quan hệ của người này đúng là rộng quá rồi.
  • Thiệp mời của bữa tiệc cấp độ thế này, một tấm thôi nhà họ Lý cũng không có được.
  • Vợ chồng Lý Văn Uyên ngưỡng mộ không thôi.
  • Nếu có một người con rể thế này, có lẽ ngủ cũng sẽ cười toét miệng mất.
  • Tương lai sau này ngày ngày đếm tiền.
  • Phải rồi, chẳng phải em trai của Trương Tùng chấm con gái mình sao?
  • Nhưng hai người không lay chuyển được Lý Tử Nhiễm cho nên không nói ra.
  • Trương Tùng hoàn toàn ngơ ngác.
  • Mình có quan hệ gì với ai ở Giang Bắc đâu?
  • Chắc chắn là có người nhầm rồi.
  • Nhưng lúc này, anh ta chỉ đành chấp nhận thôi.
  • Dù sao thì mình càng oai phong hơn mà!
  • Trương Tùng cười nói: “Ông nội, ngại quá, chỉ là mười tấm thiệp mời thôi mà, dù sao thì mấy bữa tiệc kiểu này cũng không nhiều.”
  • Lý Thiên Hạo cười không khép được mồm: “Quả là tài giỏi! Nào, ông nội mời cháu một ly!”
  • Thấy thế, Lý Văn Uyên lại càng ngưỡng mộ hơn.
  • Trương Tùng nói: “Ông nội, ông chia mười tấm thiệp này đi!”
  • “Được.”
  • Lý Thiên Hạo có bốn người con, ngoài cả nhà Lý Văn Uyên thì ai cũng có phần.
  • Mấy tấm còn lại chia cho đám cháu xuất sắc như Lý Tùng Khuê.
  • “Cảm ơn ông nội!”
  • Đám người Lý Tùng Khuê cầm thiệp mời huơ qua huơ lại trước mặt cả nhà Lý Văn Uyên.
  • Cả nhà Lý Văn Uyên cúi đầu, im lặng không nói gì.
  • Trong mắt ba, bọn họ còn chẳng bằng mấy đứa cháu.
  • Nhưng họ cũng tự biết, ai bảo họ không có tương lai làm gì.
  • Lúc này, đột nhiên Diệp Quân Lâm hỏi: “Sao không chia thiệp mời cho nhà chúng tôi?”