Chương 10 Bảo ông nội đích thân đến mời
- Lần này, không chỉ mỗi Lý Tùng Khuê mà Trương Tùng và Lý Mộng Nguyệt cũng đi theo.
- "Sao các người lại tới đây?"
- Lý Văn Uyên vừa nhìn thấy ba người này liền giận điên lên.
- Hai người Lý Văn Uyên không ngờ Trương Tùng lại khách sáo như vậy: "Chú ba, thím ba, Tử Nhiễm đâu ạ?"
- Bọ họ còn mang theo đủ loại quà cáp.
- Điều này khiến vợ chồng Lý Văn Uyên nghi hoặc.
- "Tử Nhiễm à, con bé không có nhà."
- Triệu Nhã Lan nói.
- Lý Mộng Nguyệt cười hì hì, hỏi: "Thím ba, Tử Nhiễm đi đâu rồi ạ?"
- Triệu Nhã Lan lắc đầu: "Không biết, sáng sớm, con bé đã ra ngoài với Diệp Quân Lâm rồi, không biết đi đâu nữa."
- "Dạ, chú ba, thím ba chúng cháu biết rồi ạ, nếu như Tử Nhiễm về nhà thì chú thím gọi điện thoại báo cho chúng cháu nhé, chúng cháu về đây ạ."
- Sau khi ba người rời đi.
- Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan càng nghi hoặc hơn.
- "Làm cái gì thế không biết? Còn tặng quà? Định nịnh bợ chúng ta à?"
- Triệu Nhã Lan đột nhiên nói: "Chẳng lẽ chuyện Diệp Quân Lâm nói thật sự sẽ xảy ra à? Tôi không thể nhìn thấu cậu ta?"
- Lúc này, Diệp Quân Lâm và Lý Tử Nhiễm đang đi dạo.
- Ở trường cũ của hai người.
- Diệp Quân Lâm đề nghị Lý Tử Nhiễm tắt máy.
- Sau khi Lý Tử Nhiễm ra ngoài, mấy người Trương Tùng đã đợi đến tận lúc chiều muộn.
- Bọn họ không hề đi quá xa, mà đợi ở cổng khu chung cư cả nhà Lý Tử Nhiễm ở.
- Đợi suốt ba giờ liền, nhưng Diệp Quân Lâm và Lý Tử Nhiễm vẫn chưa về.
- Lý Thiên Hạo cũng giục mấy lần rồi.
- "Mau gọi điện cho Lý Tử Nhiễm hỏi xem! Sao còn chưa về?"
- Trương Tùng không thể kiên nhẫn được nữa, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
- Lý Mộng Nguyệt gọi điện cho Lý Tử Nhiễm.
- "Thuê bao quý khách vừa gọi, hiện đang tắt máy…"
- Nghe thấy thông báo phát ra từ điện thoại, mặt Lý Mộng Nguyệt cứng đờ.
- "Cô ta tắt máy rồi…"
- "Cái gì? Tắt máy rồi? Cô ta cố ý đúng không?"
- Trương Tùng tức giận nói.
- Lý Tùng Khuê cũng thử gọi, đúng là đã tắt máy.
- "Lý Tử Nhiễm không hề biết chuyện này mà, cũng trùng hợp quá đấy? Sao lại tắt máy chứ?"
- Lý Mộng Nguyệt ngạc nhiên nói.
- "Phải rồi, có ai biết số của Diệp Quân Lâm không? Anh ta và Lý Tử Nhiễm đi cùng nhau mà."
- Trương Tùng hỏi.
- "Không biết."
- "Em hỏi chú ba, thím ba vậy."
- Sau khi Lý Mộng Nguyệt hỏi xong, thất vọng lắc đầu: "Họ cũng không biết số điện thoại của Diệp Quân Lâm, anh ta vừa về hôm kia."
- "Đệch!"
- Trương Tùng tức chết đi được.
- Lúc này, Lý Thiên Hạo gọi điện tới.
- Trương Tùng bảo Lý Mộng Nguyệt nghe máy.
- "Ông nội, không biết Lý Tử Nhiễm đi đâu rồi ạ, không tìm được, mà điện thoại cũng tắt máy rồi, không ai biết số điện thoại của Diệp Quân Lâm cả. Chú ba và thím ba cũng không biết, vừa sáng sớm, bọn họ đã đi ra ngoài rồi."
- Nghe xong, Lý Thiên Hạo lo lắng hơn ai hết.
- Nếu như có thể lấy được hạng mục này thì giá trị của nhà họ Lý sẽ tăng lên gấp mười lần.
- "Mau đi tìm đi! Phải sắp xếp xong chuyện này trước sáng mai!"
- Lý Thiên Hạo sử dụng tất cả các mối quan hệ của nhà họ Lý ở Giang Bắc để tìm Lý Tử Nhiễm và Diệp Quân Lâm.
- Tìm hết tất cả bạn học, bạn bè và đồng nghiệp của Lý Tử Nhiễm.
- Không hề tìm được tung tích của Lý Tử Nhiễm.
- "Hay là Lý Tử Nhiễm đã rời khỏi Giang Bắc rồi?"
- Có người nói.
- Lý Thiên Hạo sợ đến mức phát bệnh tim đến nơi.
- Thở hổn hển.
- Ông cụ giận dữ lườm Lý Văn Hải: "Chỉ tại thằng con trai phá nhà phá của như con! Đưa ra cái kiến nghị vô dụng gì không biết? Sa thải người ta làm gì? Nếu bây giờ không tìm được Lý Tử Nhiễm thì chúng ta sẽ tổn thật bao nhiêu chứ? Không chỉ một tỷ đâu nhỉ?"
- Lý Văn Hải sợ chết khiếp: "Ba, con không biết, ai mà nghĩ tới Lý Tử Nhiễm là người then chốt chứ! Bộ xây dựng sao lại chỉ chọn Lý Tử Nhiễm chứ?"
- "Nhanh đi tìm đi! Nếu như trước tám giờ sáng mai không tìm thấy nó thì ta cũng sẽ thu hồi lại công ty của con! Cả nhà con đừng hòng lấy được một đồng nào!"
- "Ba, con lập tức đi tìm!"
- Lý Văn Hải sợ đến mức suýt tè ra quần.
- Lý Thiên Hạo lại lườm Lý Văn Phi: "Các con cũng đi tìm đi! Còn chờ gì nữa hả? Muốn bay mất một tỷ à?"
- "Chúng con đi tìm đây ạ!"
- Đêm hôm đó, tất cả mọi người trong nhà họ Lý đều không được nghỉ ngơi, liên tục tìm Diệp Quân Lâm và Lý Tử Nhiễm.
- Lúc này, Diệp Quân Lâm và Lý Tử Nhiễm đã ngủ tại khách sạn từ lâu rồi.
- Đi cả một ngày liền, Lý Tử Nhiễm rất mệt, vừa đặt lưng xuống đã ngủ luôn, quên không mở máy.
- Mọi người không biết đã gọi cho Lý Tử Nhiễm bao nhiêu cuộc điện thoại, không đến mười nghìn cuộc thì cũng phải mấy nghìn.
- Ba mẹ Lý Tử Nhiễm cũng chạy đi tìm một vòng, nhưng không tìm được.
- Đến tận sáng.
- Lý Thiên Hạo sắp lên cơn đau tim đến nơi.
- "Chúng ta bỏ lỡ mất hạng mục này rồi! Tiền lợi nhuận năm nay của mỗi nhà ba sẽ lấy nhiều hơn gấp ba lần! Ba sẽ thu hồi lại công ty của cậu hai, các con làm gì thì làm, cái thằng con được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều này!"
- Lý Thiên Hạo tức giận đập bàn.
- Sắc mặt Lý Văn Hải vô cùng kém, ông ta nhỏ giọng nói: "Ba, chắc là họ đi chơi thôi, điện thoại hết pin, sạc pin vào là sẽ bật máy thôi ạ."
- "Con dỗ trẻ con đấy à? Nếu không phải vì con thì chuyện sẽ trở thành như thế này à?"
- Lý Thiên Hạo tát vào mặt Lý Văn Hải.
- "Được, sắp bảy giờ rồi, sạc pin rồi chứ? Chắc mở máy rồi chứ? Con gọi thử xem nào!"
- Lý Văn Hải run rẩy gọi điện thoại cho Lý Tử Nhiễm, không ngờ lại gọi được.
- "Alo, mới sáng sớm mà đã gọi điện thoại rồi, điên à?"
- Diệp Quân Lâm nghe máy.
- Tất cả mọi người vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
- "Quân Lâm à, tôi là bác hai Văn Hải của cậu đây!"
- Lý Văn Hải lập tức nói.
- "Lý Văn Hải à, gọi làm gì? Đầu óc có vấn đề à?"
- Diệp Quân Lâm nói vậy khiến Lý Văn Hải giận điên lên.
- Nhưng, ông ta vẫn bình tĩnh nói: "Quân Lâm, Tử Nhiễm đâu? Bảo con bé nghe máy đi, tôi có chuyện rất quan trọng."
- "Đang ngủ, không tiện nghe máy, có chuyện gì thì nói với tôi là được."
- Diệp Quân Lâm từ chối.
- Lý Văn Hải cười nói: "Quân Lâm, chuyện thu hồi lại Hoa Đình và sa thải Tử Nhiễm là một sai lầm, chúng tôi quyết định gọi Tử Nhiễm quay về, để con bé tiếp nhận công ty Hoa Đình. Bây giờ, cậu nhanh đưa Tử Nhiễm về nhà thờ họ. Ông nội cậu yêu cầu như vậy!."
- "Ồ, ý là phục chức à! Không cần đâu, Tử Nhiễm đã tìm được việc mới rồi, không cần nữa. Tút tút tút…"
- Diệp Quân Lâm lập tức tắt máy.
- "Con thực sự muốn giết chết tên này!"
- Lý Văn Hải tức gần chết.
- "Mau gọi lại hỏi xem chúng nó ở đâu? Ngu thế!"
- Lý Thiên Hạo lại tát cho Lý Văn Hải một cái.
- "Vâng vâng vâng."
- Lý Văn Hải lại gọi lại: "Quân Lâm, tôi biết là chúng tôi đã sai! Lần này chỉ là sơ xuất, đảm bảo sẽ không có lần sau. Câu nói địa chỉ đi, tôi đích thân đến đón các cậu, được không?"
- "Không, lúc thì sa thải lúc thì phục chức, các người đang đùa đấy à? Tử Nhiễm là trò đùa của mấy người đấy à?"
- Diệp Quân Lâm tức giận.
- Lý Văn Hải lập tức nói: "Chỉ cần Tử Nhiễm quay về, tất cả yêu cầu của hai người bao gồm lương lậu hàng tháng đều không thành vấn đề!"
- "Được, muốn Tử Nhiễm quay về cũng được, ai sa thải cô ấy thì bảo người đó đến mời về!"
- Lý Văn Hải nói: "Là tôi sa thải! Để tôi đi mời!"
- "Không, sao ông có quyền chứ? Là Lý Thiên Hạo sa thải, bảo Lý Thiên Hạo đến mời! Không thì Tử Nhiễm sẽ không quay về!"
- Thái độ của Diệp Quân Lâm rất cứng rắn.
- Lý Thiên Hạo nghe xong suýt chút nữa tức chết.
- "Cái gì? Muốn ta tự mình đi mời con bé đó? Diệp Quân Lâm tìm chết à?"
- Lúc này, Lý Thiên Hạo cảm thấy mình bị sỉ nhục.