Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 5 Anh ta từng là cấp dưới của anh

  • Trần Ninh nhìn vợ chồng Trương Vạn Long đang nằm nửa chết nửa sống trên mặt đất, dò hỏi: "Bọn họ là cấp dưới của anh à?"
  • Đổng Thiên Bảo xấu hổ nói: "Đúng vậy, Trương Vạn Long này làm việc cho tôi."
  • Trần Ninh tức giận quát: "Tôi muốn hỏi anh một câu, rốt cuộc là ai cho anh quyền tùy ý phát động lực lượng vũ trang mà không hề kiêng nể hả?"
  • Đổng Thiên Bảo nhận sai: "Cấp dưới biết sai rồi, mong cậu chủ trừng phạt."
  • Trần Ninh lạnh lùng nói: "Sau hôm nay, anh hãy chủ động đưa đơn xin giải ngũ đi. Tôi thấy anh không còn thích hợp với chức vụ bây giờ nữa!"
  • Đổng Thiên Bảo cao giọng nói: "Vâng, cấp dưới xin ghi nhớ lời dạy bảo của cậu chủ."
  • Trần Ninh gật đầu, vẫn tính là thỏa mãn với thái độ với Đổng Thiên Bảo: "Rất tốt!"
  • Ngay sau đó, Đổng Thiên Bảo quay đầu nhìn vợ chồng Trương Vạn Long trên mặt đất, tức giận nói: "Còn không mau xin lỗi cậu chủ? Nếu cậu chủ có chút không hài lòng nào, tôi sẽ tự tay róc xương các người."
  • Vợ chồng Trương Vạn Long giãy giụa đứng lên, khóc lóc xin Trần Ninh tha cho mình.
  • Trần Ninh lạnh lùng nói: "Xin lỗi vợ và con tôi."
  • Vợ chồng Trương Vạn Long lại vội vàng giãy giụa đến trước mặt hai mẹ con Tống Sính Đình, đặc biệt thảm thiết cầu xin: "Cô Trần, cháu Trần, vợ chồng chúng tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, chúng tôi biết sai rồi, mong cô bỏ qua cho chúng tôi được không?"
  • Lúc này Tống Sính Đình mới bớt chấn động. Cô là người lòng dạ hiền lành, thấy vợ chồng Trương Vạn Long đã rơi vào tình cảnh như vậy, cô nhìn Trần Ninh rồi nói: "Hay là bỏ qua đi, bọn họ đã biết sai, cũng đã bị trừng phạt rồi."
  • Trần Ninh mỉm cười, dịu dàng nói: "Nghe vợ hết."
  • Tống Sính Đình nghe Trần Ninh nói vậy, không nhịn được lại đỏ mặt.
  • Đổng Thiên Bảo thấy thế, nói với vợ chồng Trương Vạn Long: "Còn không mau cút đi!"
  • Vợ chồng Trương Vạn Long như được đại xá, không để ý tới vết thương đã vội dẫn theo con và vệ sĩ bị thương rời đi như chạy trốn.
  • Đổng Thiên Bảo vốn định đi theo phục vụ Trần Ninh, nhưng anh lại nói chỉ muốn đoàn tụ với vợ con, không muốn bị người khác làm phiền.
  • Đổng Thiên Bảo nghe vậy, lập tức thức thời xin rời đi.
  • Trần Ninh bế con gái, cùng Tống Sính Đình đi ra khỏi trường mầm non.
  • Con gái nhìn anh với mắt sùng bái, gương mặt đầy hạnh phúc, thân thiết nói với Trần Ninh: "Ba, ba thật giỏi. Ba về rồi, sau này sẽ không còn ai dám bắt nạt con và mẹ nữa."
  • Trần Ninh nuông chiều nói: "Yên tâm, có ba ở đây, ai cũng đừng mong bắt nạt được con và mẹ. Ba cũng sẽ không để cho con và mẹ phải chịu chút uất ức nào nữa."
  • Tống Sính Đình ở bên cạnh nghe vậy, nhìn con gái vui vẻ, nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
  • ...
  • Hải Đường, thành phố trong thành phố.
  • Nhà Tống Sính Đình đang ở một chung cư cũ nát ở làng nội thành.
  • Khu chung cư này không có thang máy.
  • Trần Ninh bế con gái, đi cùng Tống Sính Đình lên tầng sáu.
  • Tống Sính Đình lấy chìa khoá ra mở cửa, đồng thời nói với Trần Ninh: "Vào đi, nhà nhỏ và bừa bộn lắm."
  • Trong phòng khách, Tống Trọng Bân - ba Tống Sính Đình đang đeo kính lão đọc báo.
  • Mã Hiểu Lệ - mẹ của Tống Sính Đình đang nấu cơm trong bếp.
  • Tống Trọng Bân thấy con gái dẫn một người đàn ông lạ về, ông thấy hơi kinh ngạc.
  • Bởi vì đây là lần đầu tiên Tống Sính Đình dẫn đàn ông về nhà.
  • Trước đây mỗi lần trong nhà nói muốn giới thiệu đối tượng cho cô xem mắt, cô đều kiên trì nói cả đời này không lấy chồng, một mình nuôi nấng Thanh Thanh.
  • Tống Trọng Bân đặt tờ báo xuống, đứng lên đón.
  • Ông thấy người đàn ông lạ bế Tống Thanh Thanh, nghi ngờ hỏi: "Cậu đây là?"
  • Ánh mắt Tống Sính Đình có chút thấp thỏm, cô còn chưa kịp trả lời, Tống Thanh Thanh trong lòng Trần Ninh đã đắc ý nói: "Ông ngoại, đây là ba của Thanh Thanh, ba của Thanh Thanh về rồi."
  • "Cái gì? Mày chính là thằng súc sinh năm năm trước cưỡng bức con gái tao, hại cả nhà tao thảm như vậy à?"
  • Tống Trọng Bân là người hiền hòa thành thật, nhưng biết người trước mắt này là tên khốn kiếp năm năm trước cưỡng bức con gái, làm con gái chưa cưới đã sinh con, ông lại nổi giận hiếm thấy.
  • "Thằng súc sinh, cặn bã này, mày còn dám tới tìm con gái tao à? Tao chém chết mày!"
  • Lại một tiếng quát đầy bi thương và căm phẫn vang lên. Mã Hiểu Lệ cầm theo một con dao làm bếp, vô cùng kích động lao ra khỏi phòng bếp, muốn chém Trần Ninh.
  • Tống Thanh Thanh bị dọa cho òa khóc.
  • Tống Sính Đình cũng vội vàng bước tới ôm chặt lấy mẹ, khóc nói: "Mẹ, đừng…"
  • Mã Hiểu Lệ bị con gái ôm chặt, không có cách nào tới gần Trần Ninh.
  • Bà cầm con dao làm bếp chỉ vào Trần Ninh, vừa khóc vừa mắng: "Súc sinh, cặn bã, đều tại mày nên nhà chúng tao mới bị ông cụ đuổi ra khỏi nhà tổ, cuộc đời của con gái tao cũng bị mày phá hỏng."
  • Tống Trọng Bân thấy vợ đặc biệt kích động, con gái và cháu ngoại cũng khóc thảm.
  • Ông thường ngày vốn buồn bực, lúc này hét lớn một tiếng: "Đủ rồi!"
  • Một tiếng quát này của Tống Trọng Bân làm Mã Hiểu Lệ phải kìm chế sự kích động.
  • Tống Trọng Bân nhân cơ hội lấy con dao trong tay vợ, sau đó ôm vợ và lạnh lùng nhìn Trần Ninh: "Mày cút đi, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện nữa. Mày đã làm hại con gái tao, làm hại cả nhà tao đủ nhiều rồi."
  • Sao Trần Ninh có thể không biết mấy năm qua Tống Sính Đình đã phải chịu khổ. Anh bế con gái, ánh mắt kiên định đối diện với Tống Trọng Bân, nghiêm túc mà thành khẩn nói: "Con sẽ không đi."
  • "Con biết, mấy năm nay Sính Đình đã phải chịu rất nhiều uất ức."
  • "Con sẽ cho mẹ con cô ấy một tương lai tươi sáng, khiến hai mẹ con khổ tận cam lai, có được cả thế giới."
  • Tương lai tươi sáng, khổ tận cam lai, có được cả thế giới à?
  • Tống Trọng Bân nghe vậy, càng khinh thường Trần Ninh.
  • Ông ghét nhất chính là những người thanh niên không thực tế, quá tham vọng, chỉ giỏi nói khoác.
  • Loại người nông nổi lại mạnh miệng này cũng chỉ có thể lừa được những cô gái trẻ như con gái của ông thôi.
  • Mã Hiểu Lệ càng trực tiếp hơn, không hề nể mặt Trần Ninh, vừa nghẹn ngào vừa mắng: "Chồng tao bảo mày cút, mày không nghe thấy sao? Cút cho tao! Cút ra khỏi nhà chúng tao!"
  • Tống Trọng Bân cũng lạnh lùng nói: "Nếu mày còn không cút, vậy tao sẽ báo cảnh sát."
  • Trên thực tế, nếu không phải thấy báo cảnh sát sẽ làm người ta nhắc đến chuyện năm đó con gái bị người đàn ông lang thang này cưỡng bức, khiến con gái bị tổn thương lần thứ hai, Tống Trọng Bân đã báo cảnh sát từ lâu rồi.
  • Lúc này Tống Sính Đình đầm đìa nước mắt, cô lau nước mắt, kiên cường ngẩng mặt lên, nói: "Ba, mẹ, để anh ta ở lại đi."
  • Cái gì?
  • Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đều chấn động, cùng nhìn con gái.
  • Mã Hiểu Lệ càng sốt ruột hơn, nói: "Tiểu Đình, con điên rồi à?"
  • Tống Sính Đình lắc đầu: "Không, con không điên."
  • "Con làm thế cũng là vì Thanh Thanh."
  • "Thanh Thanh đã bắt đầu hiểu chuyện, con bé cần có ba, con bé cần tình thương của ba."
  • "Ba, mẹ, hai người hãy cho anh ta một cơ hội, tạm thời cho anh ta ở lại nhà chúng ta đi."
  • Tống Trọng Bân nghe vậy, ánh mắt trầm tư.
  • Cho dù ông không tin một gã vô gia cư lại thích khoác lác như Trần Ninh có thể mang tới tình thương và hạnh phúc gì cho cháu gái mình.
  • Nhưng thấy ánh mắt khẩn cầu của con gái, thấy cháu ngoại khóc đáng thương như vậy.
  • Ông… lại mềm lòng.
  • Ông thở dài, xem như đã ngầm chấp nhận yêu cầu của Tống Sính Đình.
  • Mã Hiểu Lệ thấy chồng cũng đồng ý cho tên khốn Trần Ninh này ở trong nhà bọn họ, bà không nhịn được nữa, kêu lên một tiếng thảm thiết: “Nghiệp chướng mà.”
  • Bà xoay người chạy vào phòng và đóng rầm cửa lại, mơ hồ nghe được tiếng khóc của bà vọng ra.
  • Tới bữa tối, Mã Hiểu Lệ cũng không ra ăn.
  • Tống Trọng Bân không yên lòng chỉ ăn mấy miếng, lại cầm một chén cơm vào phòng để dỗ vợ.
  • Trong phòng khách chỉ còn lại ba người Trần Ninh, Tống Sính Đình và con gái.
  • Tống Sính Đình vừa đút cơm cho con gái, vừa nhìn Trần Ninh với ánh mắt phức tạp, nói: "Trong nhà chỉ có hai phòng, anh có thể ngủ trong phòng với tôi và Thanh Thanh, nhưng anh phải ngủ dưới đất."
  • Trần Ninh gật đầu: "Được!"
  • Sau khi ăn xong, Tống Sính Đình tìm một bộ quần áo mà ba cô chưa từng mặc, đưa cho Trần Ninh, bảo anh đi tắm.
  • Trần Ninh vừa đi tắm, đột nhiên nghe bên ngoài vọng tới hai tiếng gõ cửa mạnh: "Mở cửa!"
  • Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ ra khỏi phòng. Tống Trọng Bân kinh ngạc không hiểu nói: "Hình như là giọng của anh cả. Mau mở cửa đi."
  • Cả nhà Tống Trọng Bân vội vàng mở cửa, sau đó lại thấy người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đang đứng ở ngoài cửa.
  • Người đàn ông này cao lớn, hai tóc mai đã chớm bạc, đôi mắt chim ưng đặc biệt sắc bén.
  • Đấy chính là anh cả của Tống Trọng Bân, người thực tế đang quản lý việc kinh doanh của nhà họ Tống, Tống Trọng Hùng.
  • Tống Trọng Bân thấy Tống Trọng Hùng, không khỏi vui mừng nói: "Anh cả, sao anh có thời gian rảnh mà qua đây thế? Anh mau vào đi."
  • Tống Trọng Hùng liếc nhìn phòng khách cũ nát chật hẹp, lãnh đạm nói: "Không vào, bẩn."
  • Một câu nói lại khiến Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ vô cùng lúng túng và quẫn bách, có phần không ngẩng đầu lên nổi.
  • Đều là con cháu nhà họ Tống, nhưng có thể nói nhà Tống Trọng Bân và nhà Tống Trọng Hùng khác nhau một trời một vực.
  • Tống Trọng Hùng nhìn Tống Sính Đình, ánh mắt càng thêm lãnh đạm: "Nghe nói cháu ở cùng với gã vô gia cư trước đây đã cưỡng bức cháu, còn sai gã đánh ông chủ Hoàng - khách hàng lớn của công ty chúng ta bị thương?"
  • Tống Sính Đình nghe vậy thì sốt ruột, vội vàng nói: "Bác cả, bác nghe cháu giải thích đã."
  • Tống Trọng Hùng cứng rắn ngắt lời: "Tôi tới không phải để nghe cháu giải thích. Năm đó cháu ngủ với gã vô gia cư, chưa cưới đã sinh con làm gia tộc bị sỉ nhục. Tôi nghĩ tới tình thân mới không để cho ông cụ đuổi các người ra khỏi gia tộc, vẫn để cháu làm việc trong công ty của gia tộc."
  • "Không ngờ bây giờ cháu lại dính với gã vô gia cư đó. Cho dù không ai muốn lấy cháu, cháu cũng không cần phải làm như vậy chứ? Cháu làm nhà họ Tống chúng ta mất hết mặt mũi rồi."
  • "Lần này tôi tới là muốn nói cho cháu biết, cháu phải tự mình đi qua nhận lỗi với ông chủ Hoàng, xin ông ta tha cho."
  • "Nếu không, cháu không cần tới công ty làm việc nữa, cả nhà cháu cũng chờ mà uống gió tây bắc đi!"
  • Tống Trọng Hùng nói xong lại nghênh ngang rời đi.
  • Mặt Tống Sính Đình tái nhợt, nước mắt lưng tròng.
  • Tống Trọng Bân cúi đầu, lặng lẽ hút thuốc không nói lời nào.
  • Mã Hiểu Lệ khóc và ra sức đánh ông: "Ông đấy, sao ông lại nhu nhược như vậy chứ? Anh cả ông nắm việc kinh doanh gia tộc lớn như vậy mà ông chẳng xơ múi được gì, cũng không thấy ông nói được tiếng nào."
  • "Cả nhà anh cả của ông luôn nói xấu nhà chúng ta với ông cụ, chửi bới con gái chúng ta, mới khiến ông cụ đuổi nhà chúng ta ra khỏi nhà tổ, ông cũng không hé răng."
  • "Bây giờ ông ta tới tận nhà bắt nạt chúng ta, còn muốn đuổi chúng ta ra khỏi gia tộc, ông cũng không dám đánh rắm lấy một cái, ông thì tính là đàn ông gì chứ? Hu hu."
  • Trần Ninh tắm xong đi ra, không ngờ trong nhà lại thay đổi lớn như vậy.
  • Anh nhíu mày hỏi thăm chuyện gì xảy ra?
  • Nhưng không có ai trả lời anh!
  • Cuối cùng, vẫn là con gái Thanh Thanh đi tới bên cạnh anh, kéo góc áo của anh và rụt rè nói: "Ba, ông cả mới tới, bảo mẹ đi xin lỗi người ta, nếu không sẽ khiến mẹ mất việc, còn muốn đuổi chúng ta ra khỏi gia tộc nữa."
  • Trần Ninh nghe vậy, trong lòng chợt lạnh: Những người nhà họ Tống này… đang tìm chết!