Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 2 Ba con nhận nhau

  • Tống Sính Đình bị Trần Ninh bế đi, cô không chống cự, dường như đã chấp nhận số phận.
  • Chỉ có nước mắt vẫn không ngừng trào ra.
  • Năm năm qua, cô đã chịu bao nhiêu tủi nhục, thậm chí có mấy lần muốn chết, nhưng mỗi lần nghĩ đến con gái vô tội, cô đều cố kiên trì vượt qua.
  • Cô hận Trần Ninh!
  • Hận Trần Ninh đã hủy hoại cô!
  • Hận Trần Ninh làm mẹ con cô phải chịu hết uất ức.
  • Cô đã thề cả đời này không lấy chồng, cố gắng làm việc và cho con gái một tương lai hạnh phúc mỹ mãn.
  • Nhưng cô không ngờ, người đàn ông đã gây ra mọi chuyện năm năm trước lại xuất hiện ở trước mặt cô, đánh thức ký ức đau khổ đã phủ bụi trong lòng cô, rắc muối lên vết thương của cô.
  • Lẽ nào ông trời thấy cô đau khổ còn chưa đủ, còn muốn cô phải bi thảm hơn nữa sao?
  • Trần Ninh thấy Tống Sính Đình như vậy, không đành lòng mà thả cô ra.
  • Anh xưa nay không hiểu thế nào là dịu dàng, lại lần đầu tiên nói chuyện dịu dàng với một người phụ nữ: "Em hãy cho anh một cơ hội để bù đắp cho mẹ con em, được không?"
  • "Đây là vì con gái mà cũng là vì bản thân em."
  • Tống Sính Đình khẽ run rẩy khi anh nhắc tới con gái.
  • Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt cuối cùng đã có chút sức sống.
  • Trần Ninh khẽ nói: "Anh biết mấy năm nay mẹ con em đã phải chịu quá nhiều uất ức, anh biết em hận anh, nhưng xin em hãy cho anh một cơ hội để bù đắp cho hai mẹ con."
  • "Đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân chắc chắn sẽ không hạnh phúc, thậm chí sẽ tạo thành thiếu hụt trong tính cách."
  • "Sính Đình, em hãy cho anh một cơ hội, được không?"
  • Ánh mắt Tống Sính Đình phức tạp. Đúng vậy, con gái đã dần hiểu chuyện.
  • Gia đình không có ba thì không hoàn chỉnh, càng không có hạnh phúc gì đáng nói.
  • Mỗi lần con gái đáng thương hỏi ba con bé đang ở đâu?
  • Cô chỉ có thể quay lưng lại và len lén lau nước mắt, không biết trả lời thế nào.
  • Con gái thật sự rất cần một người ba!
  • Tống Sính Đình nhìn Trần Ninh, ánh mắt anh kiên định và bình tĩnh.
  • Rất lâu sau, cô cuối cùng mới có quyết định, nói: "Được, tôi chấp nhận cho anh một cơ hội, để anh đoàn tụ với con gái."
  • "Nhưng tôi cảnh cáo anh, không được làm con gái của tôi tổn thương. Tôi chỉ nghĩ đến con gái cần ba mới cho anh cơ hội thôi."
  • "Còn nữa, tôi cho anh và con gái nhận nhau, nhưng không có nghĩa là đã thừa nhận anh là chồng tôi, anh hiểu chứ?"
  • Trần Ninh gật đầu: "Được!"
  • Trần Ninh hiểu ý của Tống Sính Đình. Cô vì hạnh phúc của con gái mới thỏa hiệp, đồng ý để anh và con gái nhận nhau.
  • Nhưng cô sẽ không tha thứ cho anh, càng không xem anh là chồng.
  • Trần Ninh biết mấy năm qua, cô đã phải chịu quá nhiều uất ức, nút thắt này không thể tháo ra được ngay, chỉ có thể từ từ giải quyết.
  • ...
  • Lúc này!
  • Trong phòng học lớp chồi của trường mầm non Quả Táo Vàng.
  • Chẳng biết giáo viên đã đi đâu!
  • Một cậu bé trông trắng trẻo bụ bẫm mặc quần áo trẻ em với nhãn hiệu nổi tiếng đang đắc ý cầm một sợi dây.
  • Đầu sợi dây khác được buộc trên cổ của một bé gái. Không ngờ cậu bé dắt cô bé như dắt chó.
  • Nhóc mập vừa liều mạng kéo sợi dây vừa kêu lên: "Tống Thanh Thanh, bây giờ mày là chó của tao, chó thì phải sủa. Mày mau học tiếng chó sủa đi!"
  • Cô bé bị bắt nạt đang bò trên mặt đất chỉ khoảng bốn tuổi, mặt mũi lấm lem.
  • Nhưng những đường nét trên gương mặt trái xoan lại phác họa ra một thiếu nữ xinh đẹp trong tương lai.
  • Cô bé bị sợi dây của nhóc mập siết chặt đến không thở nổi.
  • Nhóc mập bất mãn giục: "Tống Thanh Thanh, đứa con hoang không có ba này mau học tiếng chó sủa cho tao, nếu không tao lại bảo tất cả các bạn nhỏ đánh mày đấy..."
  • Mắt Tống Thanh Thanh đỏ hoe vừa khóc vừa nói: "Không phải, tớ không phải con hoang, tớ không phải..."
  • "Tao nói mày là con hoang thì mày chính là một đứa con hoang! Mày mau sủa như chó đi." Nhóc mập khí thế nói.
  • Những bạn nhỏ xung quanh thấy vậy đều không nhịn được, cười ha ha.
  • Đúng lúc này, hai người Trần Ninh và Tống Sính Đình xuất hiện ở cửa phòng học.
  • Tống Sính Đình thấy cảnh tượng như vậy, mặt biến sắc, thoáng cái đã xông tới và ôm lấy con gái.
  • Cô tháo dây thừng trên cổ của con gái, vừa hoảng vừa tức lại vừa đau lòng: "Thanh Thanh, con làm gì vậy?"
  • Tống Thanh Thanh thấy mẹ thì không nhịn được nữa, lập tức khóc òa: "Hu hu... Mẹ ơi, Trương Tiểu Minh nói con là đứa con hoang, muốn con học chó sủa. Cậu ấy nói, nếu con không học chó sủa, cậu ấy sẽ bảo các bạn trong lớp cùng bắt nạt con..."
  • Cái gì?
  • Tống Sính Đình run rẩy!
  • Cô biết nhóc mập tên Trương Tiểu Minh này thường bắt nạt con gái mình ở trong trường mầm non.
  • Nhưng cô không ngờ con gái lại bị bắt nạt thảm như thế.
  • Tống Sính Đình ôm chặt lấy con gái, đau lòng an ủi: "Thanh Thanh, con không phải con hoang, con có ba."
  • Tống Thanh Thanh nghẹn ngào khóc: "Không, Thanh Thanh không có ba..."
  • Trần Ninh cũng không kìm chế được cảm xúc của mình nữa, kêu to: "Không, con có ba, ba chính là ba của con."
  • Tống Thanh Thanh nửa tin nửa ngờ hỏi Tống Sính Đình: "Mẹ, bác ấy thật sự là ba của Thanh Thanh sao?"
  • Tống Sính Đình nặng nề gật đầu: "Đúng, bác ấy chính là ba của Thanh Thanh. Trước ba đi bộ đội mới vừa xuất ngũ về."
  • "Ba..."
  • Tống Thanh Thanh nhào về phía Trần Ninh và được anh bế lên.
  • Hai tay cô bé ôm thật chặt lấy cổ của Trần Ninh, kích động gọi từng tiếng.
  • Trần Ninh ôm con gái, trong lòng hơi xúc động, dịu dàng đáp lại từng tiếng.
  • Tống Sính Đình ở bên cạnh, nghe con gái gọi ba mà trong lòng không khỏi xúc động.
  • Con gái lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên có được tình thương của ba.
  • Tống Thanh Thanh được Trần Ninh bế trong lòng, cô bé ôm cổ Trần Ninh, liên tục gọi mấy tiếng ba mới bằng lòng dừng lại.
  • Tâm hồn trẻ thơ lần đầu tiên cảm thấy hạnh phúc như thế, kiêu ngạo như vậy.
  • Cô bé quay đầu nhìn về phía nhóc mập bên cạnh, tự hào nói: "Cậu thấy không? Tớ có ba, tớ không phải là con hoang."
  • Nhóc mập nói rất hùng hồn: "Bác đấy chẳng phải là ba của mày đâu. Mẹ tao nói với tôi, mẹ mày vụng trộm với đàn ông mới sinh ra đứa con hoang là mày. Mày không có ba."
  • Trần Ninh nghe vậy, sắc mặt trầm xuống!
  • Tống Sính Đình lại không nhịn được, nghiêm khắc phê bình: "Bạn nhỏ, nếu cháu còn nói chuyện không lễ phép như vậy, cô sẽ nói cho cô giáo của các cháu biết, để cô giáo phê bình cháu đấy."
  • Nhóc mập sợ đến mức oa một tiếng, lập tức khóc lớn.
  • "Con trai bảo bối, ai bắt nạt con vậy?"
  • Lúc này, một tiếng kêu khó nghe giống như tiếng cồng vỡ vang lên.
  • Một người phụ nữ trung niên với dáng người to béo, ăn mặc sang trọng, đeo đầy đá quý với vẻ mặt giận dữ bước vào phòng học.
  • Người phụ nữ béo này chính là mẹ của nhóc mập, tới đón con đi học về.
  • Nhóc mập thấy mẹ tới, chỉ tay về phía Tống Sính Đình khóc và nói: "Mẹ, cô ta bắt nạt con, cô ta đánh con!"