Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 14 Từ nay về sau, cả đời không qua lại với nhau!

  • Trong bệnh viện, Tống Thanh Tùng vừa mới đi bộ hai vòng quanh sân của khoa nội trú dưới sự giúp đỡ của Tống Trọng Bình, Cát Mỹ Lệ và những người thân khác, sau đó ngồi xuống băng ghế để nghỉ ngơi.
  • Lần này Tống Thanh Tùng bị tai biến vì uống rượu, vốn tưởng rằng chết chắc rồi.
  • Vậy mà không ngờ lại có thể gắng gượng được, ông cụ đang cười rất vui vẻ.
  • Đột nhiên nhìn thấy con trai cả Tống Trọng Hùng và cháu trai Tống Hạo Minh vội vã chạy đến.
  • Ông cụ vừa cười híp mắt vừa nói: "Trọng Hùng, Hạo Minh, hai đứa tới rồi."
  • Trên gương mặt Tống Trọng Hùng tràn đầy vẻ đè nén, lớn tiếng nói: "Ba, con có một chuyện đã giấu giếm ba, hiện tại nhất định phải báo cho ba biết."
  • Tống Thanh Tùng nghe thấy vậy thì nhíu mày, "Chuyện gì?"
  • Tống Trọng Hùng tức giận nói: "Ba, con đã nói với ba rằng sau khi ba bị tai biến, chính em hai đã lấy viên an cung hoàn ra để cứu ba rồi đúng không?"
  • Tống Thanh Tùng gật đầu, vẻ mặt vẫn có chút mất tự nhiên, dù sao thì ông già đã không nhận an cung hoàn vào cái hôm tổ chức bữa tiệc mừng thọ đó, còn ngó lơ cả nhà Trọng Bân.
  • Mấy ngày hôm trước ông già biết tin mình được an cung hoàn của Trọng Bân cứu, ít nhiều gì cũng có đôi chút xấu hổ.
  • Tống Trọng Hùng nói tiếp: "Ba, thật ra lúc đó em hai không muốn lấy thuốc ra cứu ba."
  • Tống Thanh Tùng nghe thấy vậy thì vừa hoảng sợ vừa giận dữ: "Cái gì?"
  • Tống Trọng Bình ở bên cạnh cũng nói chen vào: "Ba, lời anh cả nói là sự thật. Khi ba lâm bệnh, bác sĩ nói an cung hoàn có hiệu quả thần kỳ, con đã dẫn người đến chỗ anh hai lấy thuốc để cứu ba. Nhưng anh ta không cho, còn đánh cho tất cả người của con đều bị thương, tuyên bố rằng nếu muốn thuốc, bảo anh cả trao đổi điều kiện với anh ta."
  • Chút áy náy trong lòng Tống Thanh Tùng đối với đứa con thứ hai đã biến mất không còn sót lại chút gì, ông già tức tối: "Trao đổi điều kiện, nó muốn trao đổi điều kiện gì?"
  • Tống Trọng Hùng nói với vẻ tức giận: "Em hai muốn để con gái của mình làm tổng giám đốc của tập đoàn Vinh Đại. Chúng con đồng ý thì nó mới lấy thuốc ra cứu ba."
  • Tống Thanh Tùng giận tím mặt: "Đâu thể như thế được!"
  • Đôi mắt của Tống Hạo Minh đỏ hoe, anh ta khóc lóc kể lể với vẻ rất tủi cực: "Ông nội, Tống Sính Đình còn quá đáng hơn nữa."
  • "Sau khi trở thành tổng giám đốc của Vinh Đại, cô ta cướp bản kế hoạch đấu thầu quảng trường thương mại Hải Đường mà cháu đã vất vả làm ra, vừa vặn dùng bản kế hoạch của cháu để giành được hạng mục quảng trường thương mại Hải Đường."
  • Tống Thanh Tùng nghe thấy vậy, trong lòng xen lẫn kinh ngạc và vui mừng, nắm tay Tống Hạo Minh: "Cháu nói cái gì, thật sự nhà chúng ta giành được hạng mục lớn quảng trường thương mại Hải Đường mà trước đây người ta đồn đại rồi sao?"
  • Tống Hạo Minh vừa khóc vừa nói: "Đúng vậy, đây vốn là một chuyện rất tốt đối với gia tộc chúng ta, cháu không nên khó chịu như vậy."
  • "Nhưng bản kế hoạch này là do cháu đã thức khuya làm việc chăm chỉ trong một khoảng thời gian dài. Vốn định tự mình đấu thầu thành công, đợi ông nội xuất viện thì cho ông một niềm vui bất ngờ."
  • "Nhưng cháu không ngờ rằng cô ta đã cướp hết công lao của cháu."
  • Tống Thanh Tùng lập tức nổi trận lôi đình khi vừa nghe anh ta nói như vậy, ông già giận dữ nói: "Láo xược, ba con Trọng Bân thực sự láo xược quá rồi."
  • Tống Trọng Hùng nói: "Ba, Tiểu Minh không chỉ bị Tống Sính Đình cướp vị trí tổng giám đốc, mà ngay cả thành tích do thằng bé vất vả làm ra cũng bị Tống Sính Đình cướp mất."
  • "Ba, ba phải lấy lại công bằng chuyện này, nếu không thì cả nhà em hai sẽ càng ngày càng quá đáng. E rằng đến lúc đó cả ba và con đều không có quyền lên tiếng trong tập đoàn Vinh Đại nữa đâu."
  • Tống Thanh Tùng nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Hừ, nhà họ Tống này còn chưa đến lượt Trọng Bân định đoạt, Vinh Đại cũng không đến lượt con nhóc Tống Sính Đình kia muốn làm gì thì làm."
  • "Trọng Hùng, làm thủ tục xuất viện cho ba, hôm nay ba muốn dọn dẹp nhà cửa."
  • Khi đám người Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình, Tống Hạo Minh và Cát Mỹ Lệ nghe thấy điều này, trong ánh mắt của bọn họ đều tràn đầy niềm vui.
  • Ngay sau đó, Tống Thanh Tùng làm thủ tục xuất viện, trở về dinh thự dưới sự vây quanh của người nhà.
  • Sau khi trở về biệt thự, việc đầu tiên mà ông già làm chính là triệu tập cả nhà con trai thứ là Tống Trọng Bân.
  • Không lâu sau, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và Tống Sính Đình đã vội vã chạy đến.
  • Tống Trọng Bân bước vào phòng khách, nhìn thấy ba, anh cả, em ba và một đám người thân trong gia đình đều ở đây, ông vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nói: "Ba, ba đã xuất viện rồi à?"
  • Tống Thanh Tùng ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bành, lạnh lùng nói: "Thế nào? Có phải là ước gì tôi không bao giờ có thể xuất viện? Có phải là rất muốn tôi chết trong bệnh viện không?"
  • Tống Sính Đình nghe thấy vậy thì vội vàng nói: "Ông nội, ba cháu không có ý đó..."
  • Tống Thanh Tùng nghiêm mặt lại, quát lớn: "Cô câm miệng lại cho tôi!"
  • Tống Sính Đình bị ông nội quát đến nỗi gương mặt tái nhợt, không nói nên lời, cô cũng không hiểu tại sao ông nội lại tức giận như vậy?
  • Tống Trọng Bân cũng sợ hãi, nói: "Ba, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
  • Tống Thanh Tùng nhìn cả nhà Tống Trọng Bân bằng vẻ thờ ơ, lạnh lùng nói: "Nghe nói lúc tôi ngã bệnh, thằng út đã đến xin cậu an cung hoàn để cứu tôi. Cậu không những không muốn đưa mà còn ra lệnh cho thằng con rể điên Trần Ninh đánh người của thằng ba bị thương?"
  • Tống Trọng Bân nghe thấy vậy thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, càng thêm bối rối hơn: "Ba, ba nghe con giải thích..."
  • Tống Thanh Tùng: "Tôi không muốn nghe cậu giải thích, tôi chỉ hỏi cậu có chuyện này hay không?"
  • Tống Trọng Bân thừa nhận một cách khó khăn: "Có, nhưng mà..."
  • “Cậu thừa nhận là được rồi.” Tống Thanh Tùng lại cắt ngang: “Tôi hỏi lại cậu, có phải cậu nhất quyết muốn anh cả đích thân đến cầu xin thì cậu mới bằng lòng lấy thuốc ra cứu tôi hay không?”
  • Tống Trọng Bân không thể phản bác, ông cắn môi, nói nhỏ: "Vâng..."
  • Bộp!
  • Tống Thanh Tùng đập mạnh lên bàn, tức giận trừng mắt, sau đó gầm lên: "Đồ súc vật!"
  • Tống Trọng Bân bị dọa sợ tới mức lập tức quỳ bịch xuống đất, Mã Hiểu Lệ và Tống Sính Đình cũng cùng nhau quỳ xuống, giọng nói của Tống Trọng Bân run rẩy: "Ba, ba nghe con giải thích..."
  • Tống Thanh Tùng tức giận nói: "Tao không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào từ mày."
  • "Đồ súc vật, tao nuôi mày lớn, cho dù ngày thường tao đối xử với mày không tốt mấy nhưng cũng là bởi vì cả nhà mày luôn khiến tao thất vọng."
  • "Nhưng tao không bao giờ nghĩ rằng mày lại hận tao đến mức thấy tao chết mà không cứu."
  • "Thậm chí mày còn dùng an cung hoàn để đe dọa anh cả của mày, muốn con gái mày làm tổng giám đốc của tập đoàn Vinh Đại thì mới chịu lấy an cung hoàn ra để cứu tao."
  • "Đáng hận hơn nữa là con gái của mày cũng vô cùng trơ trẽn. Vừa mới lên làm tổng giám đốc đã cướp bản kế hoạch đấu thầu quảng trường thương mại Hải Đường mà Tiểu Minh đã vất vả làm ra."
  • Lời nói này của Tống Thanh Tùng lại khiến biểu cảm của Tống Trọng Bân và Tống Sính Đình đều thay đổi rõ ràng.
  • "Ba, ba nghe con giải thích!"
  • "Ông nội, mọi chuyện không phải như vậy đâu!"
  • Tống Trọng Bân và Tống Sính Đình đều không thể nhịn được nữa, họ muốn giải thích rõ ràng với Tống Thanh Tùng.
  • Tống Thanh Tùng xua tay, ngắt lời họ với vẻ lạnh lùng: "Chúng mày đừng gọi tao nữa. Tao không có loại con trai, cháu gái như chúng mày."
  • "Hiện tại tôi dùng thân phận chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Vinh Đại, chính thức tuyên bố đuổi Tống Sính Đình khỏi vị trí tổng giám đốc."
  • "Còn nữa, hiện tại tôi dùng thân phận chủ nhân của nhà họ Tống, tuyên bố cả nhà Tống Trọng Bân sẽ bị đuổi khỏi gia tộc. Cả nhà các người sẽ bị xóa tên ra khỏi gia phả, về sau không có bất kỳ liên quan gì đến gia tộc Tống thị nữa, từ nay về sau cả đời không qua lại với nhau!"
  • Giọng nói của Tống Trọng Bân nghẹn ngào và đau khổ: "Ba, đừng mà..."
  • Sắc mặt của hai người Mã Hiểu Lệ và Tống Sính Đình cũng tái nhợt đi, nước mắt lưng tròng, như thể bầu trời sụp đổ xuống vậy.
  • Trong đại sảnh, trên gương mặt của Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình, Tống Hạo Minh và Cát Mỹ Lệ đều nở nụ cười khẩy, nhìn có chút hả hê.
  • Ầm ầm, bầu trời vang lên tiếng sấm, mưa rơi như trút nước.
  • Cả nhà ba người Tống Trọng Bân bước ra khỏi dinh thự Nhất Phẩm Tôn Phủ với dáng vẻ như người mất hồn, như con chó lạc nhà.
  • Cả ba người đều cúi đầu bước đi trong màn mưa như cái xác không hồn, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
  • Tống Sính Đình phát hiện cơn mưa bỗng ngừng lại.
  • Cô ngỡ ngàng, ngẩng đầu lên, sau đó lập tức ngạc nhiên khi phát hiện Trần Ninh đang ôm con gái bằng tay trái, còn tay phải thì cầm một chiếc ô màu đen, anh đang mỉm cười và đứng trước mặt cô.
  • Trần Ninh dịu dàng nói: "Vợ ơi!"
  • Cô con gái trong lòng Trần Ninh cũng lo lắng gọi: "Mẹ!"
  • Tống Sính Đình nhìn Trần Ninh đang đứng trước mặt, dáng người anh cao lớn, nở nụ cười ấm áp, cô nhìn con gái đang ở trong ngực Trần Ninh.
  • Cảm xúc đau khổ đột nhiên trào dâng, cô lập tức nhào vào lòng Trần Ninh và bật khóc.
  • Vợ chồng Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ cũng nhìn thấy Trần Ninh, họ cũng nở nụ cười gượng gạo và nói: "Trần Ninh, cả nhà chúng ta đã bị đuổi khỏi gia tộc, Tiểu Đình cũng bị đuổi khỏi công ty rồi."
  • Dường như Trần Ninh đã đoán được từ trước, anh khẽ mỉm cười và nói: "Chúc mừng mọi người!"
  • Cả nhà ba người của Tống Trọng Bân đều trợn tròn mắt khi nghe thấy lời nói này của Trần Ninh.
  • Một điều đau lòng như thế, vậy mà Trần Ninh còn nói lời chúc mừng?
  • Trần Ninh bình tĩnh nói: "Đối với mọi người mà nói thì gia tộc này chỉ là xiềng xích và lồng nhốt mọi người mà thôi."
  • "Bây giờ cửa lồng đã mở ra, vậy thì hãy dang rộng đôi cánh và bay cao, không bao giờ trở lại nữa, mọi người sắp có một bầu trời rộng lớn hơn!"
  • Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và Tống Sính Đình đều bị lời nói của Trần Ninh làm cho cảm động, một lúc lâu sau vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần.
  • Lúc này, trên đường cái có hai chiếc Rolls-Royce đang phóng nhanh đến đây, theo sau là ba mươi chiếc Audi màu đen.
  • Đổng Thiên Bảo dẫn theo một trăm tên đàn em mặc vest và đi giày da, bọn họ mở chiếc ô đen, bước ra khỏi xe, sau đó tập hợp lại một cách nghiêm chỉnh.
  • Hơn một trăm người đàn ông mặc vest đen đồng thanh hô: "Chúc mừng cả nhà ông chủ thoát khỏi lồng giam, dang rộng đôi cánh, tự do bay cao!"
  • Khi nhìn thấy tình thế này, cả nhà Tống Trọng Bân đều sững sờ.
  • Phía sau có không ít người đang lén lút nhìn trộm trước cổng biệt thự nhà họ Tống.
  • Những người này vốn định nhìn dáng vẻ như người mất hồn của cả nhà Tống Trọng Bân khi bị đuổi ra khỏi gia tộc.
  • Nhưng không ngờ rằng bọn họ lại nhìn thấy hơn một trăm người đàn ông mặc vest, lái hai chiếc xe Rolls-Royce và mấy chục chiếc xe Audi tới đón cả nhà Tống Trọng Bân một cách rầm rộ.
  • Người nhà họ Tống đều sững sờ.
  • Đổng Thiên Bảo đích thân đến, nói với cả nhà Tống Trọng Bân bằng giọng kính cẩn: "Ông chủ, mời lên xe, chúng tôi tới đây để đón mọi người về nhà."
  • Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đã lấy lại tinh thần, hai người đều biết cục diện này là do con rể bày ra, mục đích chính là lấy lại thể diện giúp bọn họ.
  • Khiến những kẻ phía sau muốn chứng kiến ​trò cười của cả nhà họ biết rằng, họ sẽ tốt hơn rất nhiều nếu rời khỏi gia tộc này!
  • Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đều vô thức ưỡn thẳng ngực, liên tục nói: "Được, lên xe về nhà!"
  • Trần Ninh cũng mỉm cười và nói với Tống Sính Đình: "Vợ ơi, chúng ta cũng lên xe về nhà thôi."
  • Tống Sính Đình ôm chặt lấy Trần Ninh, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy người đàn ông bên cạnh đáng tin như vậy.
  • Cô ngước gương mặt xinh đẹp lên, lau đi nước mắt, sau đó nhoẻn miệng cười với Trần Ninh: "Trần Ninh, cảm ơn anh, đây là lần đầu tiên tôi phát hiện không khí bên ngoài trong lành và tự do đến vậy."