Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 12 Đích thân xin thuốc

  • Trần Ninh và Tống Sính Đình đến khu vui chơi dành cho trẻ em trên tầng chín, con gái Tống Thanh Thanh của họ đang chơi cầu trượt rất vui vẻ.
  • Nhưng trên khuôn mặt của Tống Trọng Bân lại tràn đầy tâm sự.
  • Khi Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ nhìn thấy Trần Ninh và con gái của họ đến, hai người nhanh chóng chào đón và hỏi thăm xem mọi chuyện như thế nào rồi.
  • Trần Ninh khẽ cười và đáp: "Tống Trọng Bình đã bị con đuổi đi. Con nói nếu muốn cứu ông già thì bảo Tống Trọng Bình đích thân đến cầu xin ba mẹ."
  • Mã Hiểu Lệ hiếm khi khen ngợi Trần Ninh: "Trần Ninh, lần này anh làm rất tốt."
  • Bà nói xong thì lập tức quay đầu lại nói với người chồng đang lo lắng: "Trọng Bân, em nói cho anh biết viên thuốc này trị giá lên tới chục triệu đấy, mọi khi anh em của anh bắt nạt gia đình chúng ta như thế nào? Nếu như anh tùy tiện đưa thuốc cho bọn họ, em sẽ không để yên cho anh đâu."
  • Tống Trọng Bân há miệng rồi thở dài, không lên tiếng.
  • Cả nhà và Tống Thanh Thanh chơi trong công viên giải trí thêm nửa tiếng, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một đám người ăn mặc chỉnh tề đang đi tới.
  • Người đi đầu chính là người quản lý thực sự của nhà họ Tống, anh cả của Tống Trọng Bân, Tống Trọng Hùng.
  • Tống Trọng Hùng không còn vênh váo như ngày xưa nữa, trên mặt nở nụ cười thân thiện, nhanh chóng bước tới, nói với giọng điệu thân mật: "Em hai, em dâu, hai người đều ở đây!"
  • Mã Hiểu Lệ phụng phịu: "Hừ, tôi không dám nhận một tiếng em dâu của anh."
  • Tống Trọng Bân lập tức có chút lo lắng và căng thẳng: "Anh cả!"
  • Tống Trọng Hùng xấu hổ nói: "Em hai, em dâu, anh biết những năm này ông cụ và anh đã làm nhiều chuyện có lỗi, xin lỗi cả nhà. Tại đây, thân làm anh cả, anh đích thân xin lỗi cả nhà hai em."
  • Tống Trọng Bân nhanh chóng đỡ Tống Trọng Hùng: "Anh cả, đừng..."
  • Mã Hiểu Lệ lại không thèm chịu nể mặt mũi, lạnh lùng nói: "Nếu như không có việc gì cần nhờ vả nhà chúng tôi, không biết liệu có khách sáo như vậy hay không?"
  • Tống Trọng Bân cảm thấy khó xử với cả hai bên, ông nói nhỏ với Mã Hiểu Lệ: "Vợ à, anh cả đã xin lỗi rồi, em bớt cãi đi."
  • Mã Hiểu Lệ nghe vậy thì tức giận đến đỏ cả mắt, bà nói với giọng bực tức: "Chê em nói nhiều, được, các người là anh em tốt, còn em là người xấu. Các người thích như thế nào thì như thế đó, em mặc kệ được chưa!"
  • Mã Hiểu Lệ nói xong thì tức giận bỏ đi, đến chơi trò chơi với cháu ngoại Thanh Thanh.
  • Ít nhiều gì thì Tống Trọng Bân cũng có chút xấu hổ, nhưng trên ngương mặt Tống Trọng Hùng lại tràn đầy vẻ thông cảm, ông nói một cách chân thành: "Haiz, trước đây đều tại anh và ba, còn cả em ba có hơi quá đáng, em dâu trách anh là chuyện đương nhiên."
  • Tống Trọng Bân nghe xong thì càng cảm thấy xấu hổ: "Anh cả, thực ra Tiểu Lệ nói năng chua ngoa nhưng rất hay mềm lòng, anh đừng để bụng."
  • “Không, không đâu!” Tống Trọng Hùng nói: “Một nét không thể viết nên hai chữ Tống. Dù sao thì chúng ta đều là người của nhà họ Tống. Em hai, máu mủ tình thâm, em nói đúng không?”
  • Tống Trọng Bân vô thức gật đầu: "Đúng!"
  • Tống Trọng Hùng bắt ngay cơ hội: "Em hai, trước đây ba đã từng làm nhiều chuyện có lỗi với em, nhưng ông ấy đã già rồi."
  • "Hôm nay vốn ngày tốt đại thọ bảy mươi của ông ấy, nhưng uống rượu quá độ, bị tai biến phải vào bệnh viện. Bác sĩ nói rằng ông ấy không sống được lâu nữa."
  • "Cho dù ba có nhiều chuyện có lỗi thì dù sao ông ấy cũng là ba của chúng ta!"
  • "Tục ngữ nói không có ba mẹ thì không có cội nguồn. Nỗi buồn lớn nhất của đời người chính là con muốn báo hiếu mà ba mẹ không còn."
  • "Em hai, lần này xem như anh cả cầu xin em, em hãy lấy viên thuốc an cung hoàn kia ra, cứu ba một mạng được không?"
  • Tống Trọng Bân là người thành thật, mặc dù mọi khi cả nhà ông bị ức hiếp về mọi mặt, nhưng giờ đây khi nghe thấy những lời này của anh cả Tống Trọng Hùng, ông cũng không khỏi mềm lòng, nước mắt tuôn đầy mặt.
  • Ông ôm anh cả của mình, giọng nói kích động: "Anh cả, anh không cần cầu xin em, bất kể thế nào ông ấy cũng là ba của em, em sẽ xin Trần Ninh cho thuốc, em đích thân mang thuốc đến bệnh viện cứu ba."
  • Hai mắt Tống Trọng Hùng lóe lên vì đã thành công, ông ta liên tục nói: "Được, được!"
  • Trần Ninh xem màn biểu diễn của con cáo già Tống Trọng Hùng mà trong lòng thầm cười khẩy, người này đúng là không biết xấu hổ, biết ba vợ Tống Trọng Bân là người trung thực nên cố tình dùng thủ đoạn này để đối phó với ông.
  • Lúc này Tống Trọng Bân đã lau nước mắt, quay đầu đi về phía Trần Ninh và Tống Sính Đình, trên mặt tràn đầy vẻ khó xử, ông nói: "Trần Ninh, Tiểu Đình, ba có một việc muốn nhờ các con..."
  • Trần Ninh không đợi ba vợ nói xong, anh đã lên tiếng trước: "Ba, con biết ba muốn nói cái gì."
  • "Đừng nói là một viên thuốc, chỉ cần ba mở miệng thì chuyện gì con cũng đồng ý."
  • Mặc dù Trần Ninh biết Tống Trọng Bân giả vờ làm người tốt, nhưng anh biết rõ hơn là bây giờ ông cụ Tống đang bị bệnh, nếu như Tống Trọng Bân không chịu lấy thuốc ra cứu người thì đến lúc đó, toàn bộ người dân Trung Hải sẽ coi thường Tống Trọng Bân, cho rằng Tống Trọng Bân tính toán chi li, thấy ba chết mà không cứu.
  • Trần Ninh không muốn Tống Trọng Bân rơi vào sự công kích của dư luận, huống chi Tống Trọng Bân lấy viên thuốc này ra để cứu ông cụ.
  • Như vậy mới có thể hàn gắn mối quan hệ ba con, sau này nhà họ Tống sẽ có thái độ tốt hơn với cả nhà Tống Trọng Bân, như vậy viên thuốc này cũng đáng giá.
  • Hơn nữa, trong mắt người khác viên thuốc này trị giá hàng chục triệu, là một thứ vô cùng quý giá.
  • Nhưng trong mắt Trần Ninh thì lại là một món đồ chơi không có ý nghĩa.
  • Tống Trọng Bân nhận lấy an cung hoàn từ trong tay Trần Ninh, vô cùng cảm kích mà nói với Trần Ninh: "Con rể tốt, thật sự là con rể tốt!"
  • Khuôn mặt của Tống Sính Đình đang ở bên cạnh đỏ bừng, có chút ngượng ngùng không yên, cô liếc nhìn Trần Ninh bên cạnh, trong lòng nghĩ: Anh chàng này thực sự lấy lòng ba mình được rồi.
  • Tống Trọng Bân cầm viên thuốc, định đưa đám người Trần Ninh, Tống Sính Đình và Tống Trọng Hùng đến bệnh viện để cứu ba.
  • Mã Hiểu Lệ biết được chồng mình thật sự lấy thuốc ra cho nhà họ Tống để cứu người, bà vô cùng tức giận, ôm cháu gái Tống Thanh Thanh về nhà.
  • Bà cảm thấy rất tức giận và không muốn đến bệnh viện cùng Tống Trọng Bân và những người khác.
  • Khi đến bệnh viện số một Trung Hải, Tống Trọng Bân đích thân đưa thuốc cho bác sĩ trưởng.
  • Bác sĩ biết rõ tác dụng của viên thuốc này, lập tức cùng y tá lấy thuốc cho ông cụ Tống bị tai biến uống.
  • Đám người Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bân, Tống Trọng Bình và Tống Sính Đình lo lắng chờ đợi ở hành lang bên ngoài phòng bệnh ICU.
  • Đột nhiên bác sĩ trưởng mở cửa và bước ra.
  • Tống Trọng Hùng và những người khác vội vàng hỏi: "Bác sĩ, tình hình thế nào rồi, có hiệu quả không?"
  • Trên gương mặt của bác sĩ trưởng tràn đầy vẻ hưng phấn, bác sĩ nói: "Thần kỳ, thật sự là thần kỳ. Sau khi uống thuốc, bệnh nhân lập tức có phản ứng chuyển biến tốt một cách rõ rệt, dù sao thì cũng là tai biến, cho dù có dùng thuốc tuyệt vời đến đâu cũng không thể khỏi hẳn trong một thời gian ngắn."
  • "Nhưng mọi người yên tâm, ước chừng mười ngày hay nửa tháng là có thể chuyển biến tốt đẹp hoàn toàn."
  • "Ngoài ra, hiện tại bệnh nhân vừa uống thuốc, tinh thần và ý thức cũng không rõ, cần nghỉ ngơi, nếu không có việc gì thì không nên vào quấy rầy ông cụ."
  • Sau khi nghe những lời của bác sĩ, Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bân và những người khác đều lần lượt cảm ơn bác sĩ.
  • Sau khi bác sĩ rời đi, Tống Trọng Hùng tươi cười nói với Tống Trọng Bân: "Em hai, lần này may mà có em!"
  • Tống Trọng Bân cũng vui vẻ từ tận đáy lòng: "Không có gì, ba không sao là em yên tâm rồi."
  • Tống Trọng Hùng nói: "Không được, lần này phải khen thưởng gia đình em."
  • "Anh nhớ là hồi đại học, Sính Đình học chuyên ngành công trình kiến trúc, con bé làm việc tại công ty con Thiên Tư, quả là có tài năng mà không được trọng dụng. Những năm gần đây, con bé vẫn luôn nộp đơn xin được chuyển đến tập đoàn Vinh Đại để làm việc."
  • "Như vậy đi, anh dùng thân phận là chủ tịch Vinh Đại, chuyển Sính Đình sang tập đoàn Vinh Đại làm tổng giám đốc, thế nào?"
  • Khi Tống Trọng Bân và Tống Sính Đình nghe thấy những lời này, khuôn mặt của họ tràn đầy vẻ vui mừng và ngạc nhiên.
  • Vào tập đoàn Vinh Đại mới được coi là bước vào trung tâm quyền lực của nhà họ Tống.
  • Tống Sính Đình nghẹn ngào nói: "Bác cả, thật ạ?"
  • Tống Trọng Hùng cười nói: "Đương nhiên, bác mà lại nói dối cháu sao. Tuy rằng ông nội là chủ tịch hội đồng quản trị, nhưng việc bổ nhiệm tổng giám đốc thì chủ tịch là bác có thể đưa ra quyết định."
  • Hai ba con Tống Trọng Bân và Tống Sính Đình tỏ ra vô cùng phấn khởi.
  • Tống Trọng Bân cảm thấy cuối cùng con gái của mình cũng có thể bước vào trung tâm quyền lực của nhà họ Tống, chứng tỏ rốt cuộc gia đình họ cũng có chút địa vị trong nhà họ Tống.
  • Tống Sính Đình thì cảm thấy cuối cùng cũng có cơ hội để thể hiện tài năng của mình.
  • Tống Trọng Bân đưa Trần Ninh và Tống Sính Đình ra khỏi bệnh viện, trên đường về nhà, ông vẫn không thể tin được, xúc động nói: "Anh cả cũng không xấu lắm."
  • Trong bệnh viện, Tống Hạo Minh, Cát Mỹ Lệ và những người khác đang vội vã vây xung quanh Tống Trọng Hùng.
  • Tống Hạo Minh lớn tiếng nói: "Ba, ba để Tống Sính Đình vào Vinh Đại thì thôi đi, vậy mà ba lại để cô ta ngồi vào vị trí của con. Con nhóc đó đã trở thành tổng giám đốc rồi, còn con là gì chứ?"
  • Cát Mỹ Lệ cũng nói: "Đúng vậy, ba, vị trí tổng giám đốc Vinh Đại quan trọng như vậy, sao ba có thể để con nhóc thối tha đó ngồi vào?"
  • Tống Trọng Bình cũng ghen tị, nói: "Anh cả, Tống Sính Đình luôn là sự sỉ nhục của nhà chúng ta, anh lại để con nhóc đó làm tổng giám đốc tập đoàn Vinh Đại, chẳng phải để người ngoài chê cười nhà họ Tống chúng ta sao?"
  • Tống Trọng Hùng nhìn vẻ mặt bất bình của mọi người, cười khẩy và nói: "Chính là muốn người ngoài chê cười mới tốt!!"
  • Đám người Tống Trọng Bình trợn tròn mắt, cả đám đều không biết tại sao.
  • Tống Trọng Hùng nhe răng cười và nói: "Lát nữa đợi ba tỉnh dậy, chúng ta sẽ nói với ba rằng Tống Trọng Bân dùng an cung hoàn để đe dọa, nhất quyết muốn con gái Tống Sính Đình của ông ta làm tổng giám đốc của Tập đoàn Vinh Đại thì mới đồng ý lấy thuốc ra cứu người."
  • "Vì suy nghĩ đến tính mạng của ba nên chúng ta chỉ có thể nhẫn nhịn, đồng ý với yêu cầu trơ tráo của ba con Tống Trọng Bân, để Tống Sính Đình làm tổng giám đốc Vinh Đại."
  • Khi đám người Tống Trọng Bình nghe thấy điều này, cả đám đều mặt mày hớn hở.
  • Tống Hạo Minh nói: "Ha ha, chiêu này của ba tuyệt thật. Đến lúc đó chắc chắn ông nội sẽ hận chết gia đình Tống Trọng Bân."
  • Tống Trọng Hùng vỗ vai con trai, cười tít mắt và nói: "Về phần vị trí tổng giám đốc, trước tiên cứ để cho con bé đó ngồi vài ngày, đợi ông nội con tỉnh lại rồi thu hồi lại chức vị tổng giám đốc là được, chẳng phải chỉ là vấn đề một câu nói hay sao."
  • Tống Hạo Minh vừa nói vừa cười xấu xa: "Dựa theo tính tình của ông nội, e rằng đến lúc đó không chỉ đơn giản là thu hồi chức vụ, con nghĩ cả nhà bọn họ cũng bị đuổi ra khỏi gia tộc."